
h kết giới rơi xuống, tựa như hoa bay đầy
trời, trong phút chốc một màu đen tối bao trùm hai người bọn ta. Ta cố
hết sức mở to mắt, nhưng trước mắt chỉ là một khoảng đen tối vô tận,
khiến ta không khỏi nghi ngờ lúc vừa rồi có phải mắt ta đã hỏng hay
không, mà bỗng dưng ta không thể nhìn thấy gì cả.
Trên lưng ấm
áp, một vòng tay ôm chặt lấy ta, kéo ta vào trong một lồng ngực to rộng, ta nghe thoang thoảng mùi hoa thạch quỳnh trong hơi thở hắn, người ấy
cúi đầu nói: “Thanh nhi, ta chính là Bạch Hổ kia.”
Lòng ta chấn
động, chưa kịp suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân sâu xa bên trong, đã cảm
giác được một vật thể nóng hổi tanh mùi máu gắt gao cắn chặt chân ta,
từng cơn đau dồn dập kéo tới, ta kêu thảm thiết một tiếng, thân mình đã
bay lên không, nhưng chân ta vẫn nằm gọn trong cái miệng khổng lồ ấy,
trong khoảng thời gian ngắn thật không cách nào thoát ra được.
Ta nghe thấy giọng nói hoảng loạn chưa từng có của Nhạc Kha: “Thanh nhi, nàng có sao không? Đau ở đâu?”
Một tay ôm ta, một tay hắn sờ soạng tìm kiếm khắp nơi trên người ta. Đau
đớn, bối rối, xấu hổ đan xen, ta cắn cắn môi, cảm giác được cái mồm to
đang thăm dò đùi ta, rồi chỉ một khắc sau vật đó dùng sức cắn, ta tựa hồ nghe được tiếng xương đùi của mình gẫy đôi, tạo thành một thanh âm
thanh thuý trong cái miệng khổng lồ đầy máu tanh. Ta cơ hồ sợ tới mức
hồn phi phách tán, không kiềm được nên bật khóc nức nở: “Chân, đùi phải, có cái gì đó cắn đùi phải của ta……”
Bàn tay đang sờ soạng lung
tung của hắn dừng lại, dường như hắn khom người xuống, tiếp đó ta nghe
tiếng vật nặng ầm ầm rơi xuống, chúng ta chỉ cách mặt đất khoảng chừng
ba thước, chân phải ta cuối cùng cũng được cứu về.
Bóng đêm bao
trùm bốn phía, hắn ôm thắt lưng ta, gọi một đụn mây bay vọt lên, phía
trên vẫn là một mảng đen tối vô tận. Máu trên đùi ta cứ tuôn không
ngừng, người ta dần dần nhuốm lạnh, ta cảm giác được người đang ôm ta
vươn tay ra, sờ tới sờ lui vết thương trên đùi ta, ta vốn đang rất đau,
cuối cùng không thể nhịn nỗi đành rên lên vài tiếng thê thảm, tiếp sau
ta cảm thấy chỗ vết thương ấy dường như được khâu lại, có vẻ máu đã
ngừng chảy, ta cũng không còn cảm thấy yếu ớt vô lực lạnh lẽo như trước
nữa.
Trong lúc hắn khom lưng giúp ta băng bó vết thương, trên
đỉnh đầu có tiếng gió vun vút xẹt qua, giống như có một con chim to đang lao về phía bọn ta, ta cố nén đau, phóng ra Ngũ Sắc Thanh Linh, chỉ
nghe một tiếng kêu thảm, giống như chim nhưng không phải chim, giống như thú cũng không phải thú, sau đó Thanh Linh mang theo rất nhiều máu tươi thản nhiên quay về nằm gọn trong tay ta.
Ta thầm cảm thấy vô
cùng may mắn vì bản thân vẫn còn sức phản kháng, chỉ vì Nhạc Kha đang
cúi người giúp ta băng bó chỗ bị thương, đụn mây không ai điều khiển xóc nảy vài cái rồi cong cong vẹo vẹo bay thẳng lên trời. Trong lúc ta vẫn
đang vui mừng vì nghĩ mình may mắn, đã nghe trên bầu trời rầm rầm tiếng
vỗ cánh của hàng trăm con chim, đỉnh đầu dường như có mấy chục con chim
to nhất thời lao tới, Nhạc Kha cảnh giác đứng thẳng dậy, một tay đem ta
giấu vào trong lòng, tay kia vùi chặt đầu ta vào lồng ngực hắn, ta chỉ
loáng thoáng nghe được những tiếng kêu thảm thiết, khàn khàn liên tiếp
vang lên.
Ở cái thế giới tối đen hắc ám này, ta rốt cuộc cũng không còn là một con chim loan cô độc.
Nam nhân đang ôm chặt ta lúc này đây, nhịp tim của hắn vừa ôn nhu vừa kiên định.
Mặc dù ta biết hắn cũng sẽ che chở Bích Dao như thế, trong lòng cũng không
hy vọng gì, nhưng ta vẫn không nhịn được mà tham luyến cảm giác ấm áp
này, cuối cùng cũng có người thay ta ngăn mưa cản gió, che chắn ta khỏi
nguy nan.
Ta vươn hai cánh tay, ôm chặt thắt lưng hắn.
Chỉ cảm thấy thân thể cường tráng trong tay ta cứng lại trong một thoáng
chốc, ta nghĩ, hắn tất nhiên không tưởng tượng được ta sẽ làm thế, hành
động này thoạt nhìn không khác mấy với những nữ tử lúc trước tựa đầu
nũng nịu trong ngực hắn. Chỉ là ta biết, thực sự là không giống.
Tai nghe phản phất trong gió tiếng kêu thảm thiết xen lẫn thê thương một
lần rồi lại một lần vang lên, ta lẳng lặng nằm yên trong ngực hắn, lúc
đang lo lắng vạn phần, đêm đen như thể bị tách đôi bởi một tiếng sấm sét nặng nề dữ dội, tiếng sấm điếc tai, ánh chớp như giận dữ, giống như con rắn bạc đang quay cuồng giữa không trung, ta ngạc nhiên cúi đầu nhìn
xuống, hoá ra đụn mây của chúng ta đã cao hơn núi Nữ Sàng ước chừng một
thân cây. Phía dưới vô số tiểu thú đang hoảng sợ chạy tán loạn, cũng có
vài yêu tinh ác quái đang chạy trốn, một khung cảnh hỗn loạn khủng
hoảng. Bân dưới càng có vô số xà trùng chuột kiến chay ra, xa xa nhìn
lại, mặt đất giống như mặt biển, nhấp nhô gợn sóng.
Đám xà trùng
chuột kiến này thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, thế nhưng những
nơi chúng đi qua hết thảy động vật đều bị cắn nuốt. Cho dù là chim trĩ
hay ác sói, đều bị chúng nuốt sạch, trong phút chốc chỉ còn lại một đám
xương trắng.
Ta hoảng hốt, lắp bắp chỉ xuống dưới: “Này…… Này…… Những thứ này từ đâu chui ra vậy?”
Ta nghĩ xà trùng chuột kiến cho dù lợi hại,