
đỏ đen trắng, tiến lên cho hắn một đấm choáng
váng, mặc dù hắn không rõ vì sao, cũng chỉ không ngừng né tránh, chưa
từng đánh trả. Chỉ có ta do quá tức giận, bứt vảy rồng của hắn, cuối
cùng là Ly Quang cản ta lại. Ta khi ấy đang bực mình Ly Quang chưa từng
dùng sức phản kháng, liền hóa thành chân thân chim loan, bay về núi Đan
Huyệt, cũng không thèm để ý đến hai người bọn hắn.
Tỉ mỉ nhớ lại
một phen, hắn nói cũng có lý. Tảng đá trong lòng lập tức được khai
thông, ta mừng rỡ, dùng sức thoát khỏi lồng ngực hắn, đưa tay vỗ vai hắn vài cái: “Ngươi với ta là huynh đệ, nếu do ta lỗ mãng, trách lầm người
tốt, vậy xin điện hạ nhận một lạy của ta! Thành thật xin lỗi!”
Trên mặt hắn không chút vui mừng sau khi được minh oan, chỉ gắt gao nhìn ta
chằm chằm, nói: “Thanh nhi không còn điều gì muốn hỏi ta?”
Ta vò
đầu ngẫm lại: “Tu vi của ta kém ngươi vạn năm, lúc ta hành hung, ngươi
thế nhưng lại chưa từng đánh trả? – Lúc bị bứt vảy rồng, chắc là đau lắm hả?”
Gương mặt hắn sáng bừng, tiếp lời nói: “Thanh nhi sao không thử nghĩ, ta vì sao không chịu đánh trả? Sẵn tiện cũng nghĩ xem, lấy gì để bồi thường cho ta?”
Ta nhìn lại nhìn quanh người mình, ưỡn
ngực, dám làm dám chịu: “Vảy rồng ta một mảnh cũng không có, cùng lắm
cho ngươi vặt vài cọng lông của ta, cũng đánh ta một trận!”
Hắn cực kỳ thất vọng thở dài, ngồi xuống. Những đám mây đen thấp dần, màn đêm nặng nề kéo tới, đêm nay không trăng không sao, muôn thú gào thét thê lương.
Ta đã trở về hơn hai canh giờ, lục lọi hết thảy trong ngoài nhà tranh,
cũng không thấy bóng dáng Bạch Hổ đâu. Bạch Hổ này cứ như bị bốc hơi,
hoàn toàn không để lại một chút dấu vết nào, thật làm cho tiểu tiên ta
vô cùng lo lắng.
Sốt ruột chờ đợi một lúc lâu cũng không thấy nó
quay lại, ta không khỏi lo lắng nó gặp tai hoạ, nhất thời đứng ngồi
không yên, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không nhịn được mà thắp một
ngọn đèn nhỏ đi đến chỗ kết giới. Thân mình còn chưa chạm tới kết giới
đã bị một lực rất mạnh kéo ta ngược về phía sau. Ta nhìn bàn tay to như
gọng kiềm đặt trên cánh tay trái của ta, nói với giọng thổn thức: “Ngươi kéo ta lại làm gì? Nếu không đi ra ngoài tìm, ta sợ là Bạch Hổ sẽ bị Áp vương nuốt mất, xương cốt cũng không còn.”
Khẩu khí của Nhạc Kha cũng có vài phần không tốt: “Thanh Loan, nàng ngẩng đầu lên mà xem, bất quá mới qua hai canh giờ mà sắc trời đã u ám thế này, tất nhiên là Áp
vương đã dùng ma lực đem toàn bộ núi Nữ Sàng che kín lại, nếu nàng ra
ngoài lúc này, ta sợ sẽ có chuyện không hay.”
Ngọn đèn nhỏ hắt
bóng in lên mặt hắn, làm mặt hắn đen như huyền thiết, chỉ thấy khoé môi
hắn mấp máy, hiển nhiên là đã mất kiên nhẫn.
Mặc dù ta cực kỳ cảm kích hắn ba lần bảy lượt cứu ta khỏi hiểm nguy, nhưng cũng ko thể trơ
mắt đứng nhìn Bạch Hổ gặp nạn. Ta liền cố sức vùng vẫy, chỉ cảm thấy bàn tay to đang nắm cổ tay ta đột nhiên nắm chặt thêm vài phần, chặt đến
nỗi làm ta thấy khó thở, ta cao giọng nói với hắn: “Tam điện hạ, nếu
ngươi cứ giữ chặt tiểu tiên thế này, chẳng may Bạch Hổ có mệnh hệ nào,
ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Hắn nhìn ta, lời nói có vài phần chua xót: “Chỉ là một con hổ trắng bình thường, chẳng lẽ lại quan
trọng hơn tính mạng của nàng hay sao? Nếu nàng muốn ra ngoài, ta thấy
chúng ta vẫn là nên bàn bạc kỹ lại, mở một con đường máu, tạm thời đến
Đông Hải lánh nạn.”
Lòng ta nặng trĩu tâm sự, Áp Dữ này đã ẩn núp nơi đây mấy vạn năm, các vị thổ địa tiền nhiệm sợ là khó thoát tai
kiếp. Đan Chu từng nói qua, dì đã thay ta cầu tình mấy lần, Thiên Đế mới hạ ý chỉ này. Tu vi, tiên pháp ta tới đâu dì không phải không biết,
cuối cùng ta đành phải bất đắc dĩ đi đến nơi này. Có lẽ dì cũng mong ta
tự sinh tự diệt. Ta trước nay tuy hồ đồ cãi bướng, nhưng tính mạng quan
trọng, đầu óc cũng không hỏng tới mức không ý thức được đâu là hiểm
nguy.
Ta vốn biết bản thân khó tránh tai kiếp, lại càng cảm kích
Nhạc Kha, nói cho cùng là ta liên luỵ hắn. Ta cười khẽ, lời nói có ý tự
giễu: “Ta bị phạt đến nơi này, gánh vác chức trách thổ địa, không còn
được tự do như trước. Nếu hôm nay ta bị Áp vương đánh cho hồn phi phách
tán, đó cũng là ý trời. Nhưng ngươi thì khác, thừa dịp Áp vương vẫn chưa đánh tới, ngươi hãy mau trốn khỏi đây.”
Mặc dù bên ngoài kết
giới tối đen như mực, nhưng cũng nghe rõ tiếng muôn thú đang khinh hoảng chạy trốn, văng vẳng đâu đó là những tiếng tru thê lương, có lẽ chúng
cũng linh cảm được tính mạng đang bị đe doạ.
Hô hấp của Nhạc Kha
trở nên dồn dập, giọng nói cực kỳ buồn bực: “Trong mắt nàng, ta giống
hạng người tham sống sợ chết lắm hay sao?”
Ta đột nhiên nghĩ
thông suốt, liền ném phăng ngọn đèn nhỏ trong tay, lui về sau vài bước
ngồi trên ghế đá, nói với giọng tuyệt vọng: “Thực ra có tìm hay không
cũng thế thôi. Ta đã không còn đường sống, thì dù cho Bạch Hổ thực sự bị Áp vương nuốt vào bụng, ta cũng không cần phải giao phó với Ly Quang,
có lẽ lúc đó hắn muốn tìm ta cũng ko tìm được.”
Nhạc Kha ngập ngừng một lúc, giống như muốn nói lại thôi: “Kỳ thật, Bạch Hổ……”
Ầm một tiếng, từng mảnh từng mản