
ện để trị thương, đau đến ngũ quan vặn vẹo, thế
nhưng vẫn hàm chứa ý cười: “Chẳng qua chỉ là con hổ, không thấy thì
thôi.”
Ta lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Con hổ này là Bạch hổ cực kỳ hiếm lạ, lại là thú cưng của Ly Quang, ta nuôi giùm hắn, nhưng
lại không thấy…”
Ý cười trên mặt hắn nhạt đi, vẻ mặt cứng ngắc, cắn răng nói: “Nàng đối với Ly Quang tốt thật đấy!”
Ta thấy trên người hắn loang lổ vết máu, có chút áy náy nói: “Ta biết
ngươi vô cùng đau đớn, nhưng cũng không được cắn răng a, nếu cắn bị
thương đầu lưỡi, ngay cả thuốc cũng nuốt không được, làm sao khỏe?”
Hắn cúi đầu rầu rĩ, hình như có vài phần hận ý: “Một con hổ của Ly Quang lại quan trọng với nàng như vậy?”
Ta bưng chậu nước đi tới, xắn tay áo chuẩn rửa sạch vết thương cho hắn,
tiện miệng nói: “Điều đó là đương nhiên. Nếu không xét đến giới tính của ta, ba người, ngươi, ta và Ly Quang, cũng coi như là hổ bằng cẩu hữu.
Chỉ là ngươi thật không có nghĩa khí, bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt
cũng được đi, thế nhưng ngay đến Ly Quang ngươi cũng muốn nhúng chàm, ta sao có thể đồng ý…Hắn ôn nhã như thế, nếu như ngươi lại cậy mạnh, e là
có muốn chống cự cũng chẳng nổi.”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên,
hốc mắt đỏ sậm, thoạt nhìn có vẻ giống như muốn khóc, nhìn kỹ lại giống
như tức giận: “Ta chưa từng có tà niệm với Ly Quang?”
Ta ở thế
gian lêu lổng nhiều năm học được một câu: Thẹn quá hóa giận. Dùng để chỉ cho phản ứng của những người khi bị người ta nói trúng chỗ đau hoặc là
vạch ra vết sẹo, câu này tuyệt không bao giờ sai. Ta mơ hồ cảm thấy biểu tình của Nhạc Kha lúc này chính là ứng với câu đó, trong lòng hiểu rõ,
vừa xắn tay áo rửa vết thương trên cánh tay hắn, vừa trấn an: “Ta cũng
từng nghe qua thế gian có một từ gọi là đoạn tụ, rất giống với tình cảm
ngươi dành cho Ly Quang. Chẳng qua, ta nghe nói Giao tộc chỉ có một vị
điện hạ là Ly Quang, nếu như hắn đoạn tụ, sợ là thủ lĩnh Giao tộc sẽ
xông tới thủy tinh cung của Đông Hải đại náo vài lần, đến lúc đó mọi
người cũng sống không yên ổn, phụ vương và mẫu phi của ngươi cũng sẽ
không tha cho ngươi đâu, tội gì phải thế?” Ta tự nhủ thầm, phen này tận
tình khuyên khuyên bảo bảo, nếu có thể khiến Nhạc Kha từ bỏ tình cảm đối với Ly Quang, thứ nhất giữ được tình nghĩa huynh đệ, thứ hai cũng tránh được việc ta sau này lại nổi giận, đánh nhau với hắn.
Nhạc Kha
lại cực không cảm kích, giật mạnh cánh tay ra khỏi tay ta, không để ý
vết máu đầm đìa trên mặt, giận dữ nói: “Nàng nghe từ đâu chuyện ta với
Ly Quang có tư tình không rõ ràng hả?”
“Máu, máu!” Ta cực kỳ cẩn
thận kéo hắn lại, cầm khăn lau nhẹ, thành thành thực thực nói: “Ngươi
kích động như vậy làm gì? Nếu như không phải ta tận mắt nhìn thấy ngươi
muốn cúi xuống làm chuyện thân mật với Ly Quang, lẽ nào ta lại vô duyên
vô cớ cho ngươi mấy đấm?”
Hắn nhất thời quên giãy dụa, vẻ mặt bày ra sắc thái kinh ngạc. Mơ hồ giống như biểu tình khi bị người ta phơi
bày chuyện bí mật, lại pha chút lúng túng nữa.
Ta cùng với hắn
tương giao mấy ngàn năm, thần sắc này đúng là lần đầu nhìn thấy, không
khỏi cảm thấy thú vị đôi chút. Lại nhớ con rồng này có tật xấu, lúc nào
cũng hay quên, liền hảo tâm nhắc nhở hắn một chút.
“Lần trước ở
Quân Tử quốc, vì muốn xem huân hoa thảo trong truyền thuyết, ta kiên
quyết kéo ngươi với Ly Quang đợi hết một ngày, kết quả là sắc trời quá
muộn, không tiện đáp mây bay về, ba người chúng ta liền tìm một chỗ trên ngọn cây đại thụ nghỉ ngơi một đêm.”
Hắn mờ mịt gật gật đầu, nói theo: “Người ở đó điều khiển hổ gấm, nàng thấy thú vị, đúng là đã ngủ một đêm trên ngọn cây.”
Ta trước giờ vẫn cho rằng bản thân da mặt dày, bị người vạch trần cũng làm bộ như không nghe thấy, nhưng hôm nay ngẫm lại, hoàn toàn không có
chuyện như vậy. Nếu so về trình độ da dày với con rồng này, ta còn phải
bái hắn làm sư phụ.
Ta chọc chọc vào miệng vết thương đang chảy
máu trên người hắn, kinh ngạc nói: “Da cũng không dày lắm, sao lại có
thể quên sạch sành sanh?”
Hắn bỗng nổi giận, lại đem cánh tay rút trở về, giận dữ nói: “Thanh Loan, nàng không cần ỷ vào việc ta đối với
nàng có một hai phần tình nghĩa liền muốn làm gì thì làm, hoàn toàn
không đem người khác để ở trong lòng, muốn phỉ báng liền phỉ báng, muốn
động thủ liền động thủ.”
Ta lúng túng rút tay về, âm thầm cảm
thán: Tức giận như thế, không phải là thẹn quá hóa giận sao? Cố tình
muốn thay hắn giấu giếm một chút, giờ cũng đành chịu. Nếu mọi người đều
đã nói trắng ra, không ngại nói cho rõ ràng, cũng sẽ hiểu nhau kỹ càng,
về sau đỡ phải vướng bận khúc mắc.
Nghĩ tới đó, ta cũng có ba
phần buồn bực, chỉ vào hắn: “Nhạc Kha, ngươi là tam điện hạ cao quý của
Đông Hải, trêu chọc các tiên nữ khắp bát hoang tứ hải cũng thôi đi, dù
gì cũng chưa kết hôn, lại không có ai quản thúc, nhưng ngươi trêu chọc
nam tử lại là chuyện không thể, cái này gọi là nổi lòng dâm tà, vi phạm
tiên đạo.”
Hắn mặt mày xanh mét, gằn từng chữ một: “Hôm nay nếu nàng không nói rõ ràng, cũng đừng trách ta không khách khí.”
Cớ gì ta lại sợ hắn? Nói về đánh nhau thì ta cũng là một tay đ