
hóp mũi hừ lạnh một tiếng : " Hổ vương lẽ nào cũng sẽ thả bằng hữu của ta ? Hôm nay ta và ngươi đã là thù địch, tất nhiên không thể nương tay ! "
Áp vương kia khàn giọng cười dài : " Nhìn không ra tiểu a đầu cũng có vài
phần bản lĩnh. Chỉ là cho dù ngươi có giết hết yêu tinh trên núi, hôm
nay cũng đừng hòng thoát chết ! "
Ta không có thời gian lùi về
sau, chỉ sợ Hổ yêu đau đớn vì mất huynh đệ thủ hạ, nhất thời làm khó dễ, chỉ che chắn thân mình, lành lạnh nói : " Cho dù sau này khó thoát
được, đó cũng là chuyện sau khi tiểu tiên giết chết Hổ yêu. "
Nếu đã không có cơ may sống sót, dứt khoát giết hắn một cách vui vẻ nhẹ nhàng, đây cũng không phụ kỹ năng đánh đấm của ta.
Trong lòng hơi hơi buồn bã.
Chính là, hôm nay thế nhưng lại muốn phối hợp với con rồng Nhạc Kha nhiều chuyện vô tội này.
Nếu như trí nhớ của hắn rõ ràng, có thể nhớ được hết thảy mọi ân oán đã
qua, không biết còn có thể giữ vững ý nguyện ban đầu, cùng ta đồng sinh
cộng tử? Ta trước giờ vẫn là đứa lãnh tâm lãnh phế, hôm nay lại nổi sát tâm, chỉ
muốn ngay lập tức giải quyết Hổ Yêu, trở thành cánh tay đắc lực cho Nhạc Kha. Chỉ là Hổ Yêu này cũng có chút bản lĩnh, cùng ta giao đấu hết nửa
chung trà mà vẫn chưa có dấu hiệu suy yếu.
Sắc mặt hắn phức tạp,
gầm một tiếng, năm ngón tay gom gió đánh về phía ta, dường như có chút
mâu thuẫn do dự, còn khổ công khuyên bảo: “Tiên tử hà tất gì cứ phải
khăng khăng cố chấp như thế? Cái gì là tiên đạo, cái gì là ma đạo? Theo
suy nghĩ nông cạn của tại hạ, chỉ cần có thể gia tăng tu vi, không bị
người khác khi dễ, tiên hay ma có gì khác biệt?”
Trong lòng ta
hết sức nôn nóng, sao có thể có tâm tình mà nghe hắn, lớn tiếng quát:
“Một yêu tinh nho nhỏ cũng dám lớn tiếng bàn về đạo lý. Chi bằng đỡ một
kiếm của ta rồi nói.” Ngũ Sắc Thanh Linh hóa thành mũi kiếm ngũ sắc lạnh như băng, bay dày đặc về phía hắn, khiến hắn tay chân luống cuống,
không rảnh mà nói nữa.
Ta trước giờ vẫn coi Hổ Yêu là yêu tinh
nhanh nhẹn, thân thể cường tráng, cũng có vài phần hợp nhãn, hôm nay
nhìn lại, lại thấy hắn nhiều chuyện lắm điều, quả thực giống mấy lão già lẩm cẩm ở trần gian, trong đầu toàn là hồ dán.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng băng giá của Áp Vương: “Hổ Yêu, ngươi tạm thời lui xuống”
Hổ Yêu nghe vậy, ánh mắt pha chút thương xót nhìn ta một cái, trong chớp mắt biến mất trong bóng tối.
Xung quanh lần nữa lại trống không, ta nắm chặt kiếm, nháy mắt đứng bên cạnh Nhạc Kha. Trên người hắn loang lổ vết máu, vẻ mặt buồn bực nói: “Còn
không mau đi, chẳng lẽ chờ hồn bay phách tán?”
Khi đó, ta cũng giận dữ như thế mà trách mắng, đuổi Cửu Ly đi.
Không biết sao, trong mắt chợt ngập tràn sương mù cơ hồ gần như không nhìn
thấy gì nữa, thế nhưng vẫn làm ra dáng vẻ vô lại khi xưa, hì hì cười:
“Sao lại phải đi? Tứ hoang bát hải này có được mấy áp dữ thế này? Ngươi
với ta hợp lực đấu một trận, chắc cũng sẽ nổi danh!”
Áp dữ thấy
thú vị, pháp khí trong tay mạnh mẽ tấn công tới, ta chưa kịp đánh giá
pháp khí của hắn, đã thấy áp lực xung quanh tăng vọt, làm ta gần như
không thở nổi, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bi thương oán hận tuyệt
vọng vô cùng, ta chẳng qua chỉ là một tán tiên không ai thèm để tâm lo
lắng trong giới, vậy mà cũng bày mưu tính kế lấy mạng ta, nếu ngay đến
người dì ruột thân thiết nhất cũng muốn ta sớm hồn phi phách tán, ta
càng không thể để bọn họ được như ý, nơi đan điền chợt xuất hiện một
nguồn nhiệt lượng nóng bỏng phun trào, như thể có một luồng khí lợi hại
tiềm ẩn trong người đang sống lại, Ngũ Sắc Thanh Linh cũng tỏa ra ánh
sáng rực rỡ đẹp mắt nhất từ trước đến giờ, hướng về phía áp dữ mà đánh
tới, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết dường như không thể tin nổi,
Thanh Linh đâm trúng trước ngực hắn, hắn phẫn nộ quát: “Yêu nghiệt ngươi từ đâu tới?”
Ta ngơ ngơ ngác ngác không hiểu vì sao, tu vi của
bản thân có mấy cân mấy lượng, trong lòng ta đương nhiên hiểu rõ. Chẳng
qua là sau đòn vừa rồi, nguồn tiên lực lớn lao kia lại như đá chìm đáy
biển. Rốt cuộc khó tìm.
Sắc mặt Nhạc Kha phức tạp, đưa tay nắm
lấy tay ta: “Đi-“ Lời còn chưa dứt, đã nhanh chóng bay ra khỏi đó, bên
ngoài phòng vẫn tối đen như mực, thị lực của hắn thật tốt, chỉ trong
khoảnh khắc đã mang ta ra khỏi kết giới của áp dữ.
Bên ngoài kết giới, trăng sáng sao thưa, thì ra đã quá nửa đêm.
Về tới nhà tranh, ta đảo quanh khắp viện, tuy rằng trận huyết chiến này
khiến người sợ hãi, nhưng ta vẫn không quên trong nhà còn một Bạch Hổ
chưa từng rời đi. Chỉ là trước mặt Nhạc Kha, ta rốt cuộc sao có thể mở
miệng gọi lão hổ này là Nhạc Kha?
Nhạc Kha thấy ta lo lắng như
vậy, tìm kiếm khắp trong phòng ngoài phòng, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “Thanh nhi, nàng đang tìm cái gì?”
Ta khó xử liếc mắt một cái, Bạch Hổ hư đốn này, cũng không biết trốn đi đâu rồi? Chần chừ
một hồi, cuối cùng mở miệng khoa tay múa chân: “Trong nhà ta nuôi một
con Bạch hổ…” thất vọng nhìn xung quanh một lúc, cực kỳ ủ rũ: “Không
thấy nó.”
Nhạc Kha thương tích đầy mình, giờ phút này đang ngồi
trên ghế đá trong vi