
chém thành thịt nát.
Tộc Tu La mặc dù dũng cảm thiện chiến, nhưng nếu hai bên đối đầu trên chiến trường, e là cũng thua nhiều thắng ít.
Ta nắm chặt thất thải ngũ linh, vừa liều mạng chém hạ đám bạch cốt thiết
giáp xung quanh vừa không ngừng hối thúc Ngột Liệt: “Đừng có ở đó mà kêu gào hoài, nhanh băng bó vết thương cho điện hạ nhà ngươi đi!”
Ngột Liệt có lẽ do còn nhỏ tuổi, chưa từng bị kinh sợ như thế này, nhưng vẫn lẩy ba lẩy bẩy cố gắng cột chặt miệng vết thương cho Ly Quang.
Phía bên kia lại nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, Chu Tước Thần Quân lạnh lùng bẩm báo: “Bẩm Điện hạ, Giao Vương đã chết!”
Ly Quang đau đớn kêu lên một tiếng, liền muốn lao đi, dáng vẻ như thể phải liều mạng với Chu Tước Thần Quân một phen. Từ trước đến giờ thật chưa
từng nghĩ đến việc Giao vương trước nay dã tâm bừng bừng cũng sẽ chết đi một cách vô thanh vô tức như thế này, bất quá chỉ vài tiếng hô thảm
thiết rồi mất mạng, quả thật đáng thương, quả thật đáng tiếc.
Ngột Liệt chắn đường ôm lấy Ly Quang, ta đem mấy hài cốt xung quanh giải
quyết xong xuôi, bắt tay niệm một câu quyết, tức tốc tạo nên một kết
giới xung quanh ba người chúng ta, lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi.
Ngột Liệt đôi mắt đỏ bừng ôm chặt thắt lưng Ly Quang, thấy Ly Quang như muốn xông ra khỏi kết giới, chỉ vội vàng hô to: “Thanh công chúa, xin người
ngăn Điện hạ nhà ta lại! Van xin người!”
Ly Quang vùng vẫy thoát
khỏi hắn, lao đầu về phía trước nhưng bị kết giới dội lại, trên đầu lập
tức xuất hiện một cục u to tướng.
Hiện tại tiên pháp của ta không giống với trước đây, đương nhiên không ai có tiên lực có thể sánh bằng, Ly Quang cũng không có năng lực phá giải tiên chướng.
Ngột Liệt
thấy hắn thử hai lần phá bỏ kết giới nhưng đều không thể thoát ra được,
không khỏi thở phào một hơi, cảm tạ tận đáy lòng: “Đa tạ Thanh công
chúa!”
Trong lòng ta rất bất an. Nhạc Kha đang ở bên ngoài kết
giới, phóng tầm mắt nhìn qua bức tường kết giới trong suốt, xung quanh
máu chảy thành sông, chân trời u ám, sắc hoàng hôn tang thương, những
Giao nhân còn lại đang tập trung liều mình chiến đấu cùng với Thiên binh Thiên tướng và bạch cốt Thiết giáp. Nhạc Kha đứng trước Lăng Xương, nét mặt đầy vẻ châm biếm, ta thậm chí còn có thể nghe được hắn cực kỳ ôn
nhu nói: “Vương đệ sao lại vội vàng trừ khử vi huynh như vậy?”
Lăng Xương ngẩng đầu cười dài, hung ác nói: “Cũng không biết dã chủng từ đâu xuất hiện, thế nhưng dám mạo nhận huyết mạch của Thiên tộc ta. Phụ đế
hồ đồ chứ Bổn Vương thì không! Ngươi không phải đã cùng thề nguyền sống
chết với Tu La công chúa đó sao, nếu như nàng đã không có mắt nhìn người như vậy, chung tình với ngươi…” Đột nhiên đè thấp giọng nói, ta loáng
thoáng nghe thấy hắn cười đến điên cuồng mà ớn lạnh: “Vương huynh ơi là
vương huynh, ngươi nói ta nên đối đãi với hai người như thế nào đây?”
Xung quanh Nhạc Kha đã bị vây bởi mười tên U Minh Thiết Giáp, chỉ là có chút quái lạ, cũng không biết bọn chúng nghe theo hiệu lệnh của Lăng Xương
hay là còn có ám hiệu nào khác, mấy bộ hài cốt này lại chưa từng vây bọc tấn công như khi đối phó với chúng ta, mà lúc này bất chấp tứ chi gãy
rụng mà lao về phía Nhạc Kha, chỉ thận trọng vây thành một vòng tròn
nhỏ, quây Nhạc Kha vào chính giữa.
Trong lòng ta vô cùng lo lắng. Nhưng nếu như vào giờ phút này, đang ở trước tướng sĩ Thiên giới, ta vì Nhạc Kha mà ra mặt biện bạch, chẳng khác nào đã chứng thực tội danh của hắn. Trong lòng sốt ruột không thôi nhưng lại không có biện pháp giải
quyết.
Lại chỉ nghe thấy Nhạc Kha cười nhẹ: “Ngươi tính đối phó với hai người chúng ta như thế nào?”
Hoàn toàn không hề né tránh, cư nhiên thẳng thắn thừa nhận.
Trong lòng ta lúc thì nghẹn ngào lúc lại muốn khóc. Con rồng ngốc này sao lại không chừa một con đường lui cho mình chứ, thẳng thắn bộc trực, không
biết chút gì gọi là toan tính, sợ là không cần phải rời khỏi Thiên giới
cũng sẽ bị mẹ con Lăng Xương bày kế tống vào trong ngục, vô dưng vô cớ
mất mạng.
Lăng Xương nhanh chóng liếc mắt về phía ta. Khi ánh mắt của ta với hắn chạm nhau, lòng ta không khỏi nhảy dựng. Đôi mắt hắn đỏ
rực một màu, dáng vẻ tiều tụy, không giống kẻ đang vây đánh người khác
mà giống như bị Nhạc Kha phát động U Minh Thiết Kỵ bao vây hắn. Dáng vẻ
này thực sự có chút buồn cười. Ta nhịn không được hướng về phía hắn khe
khẽ mỉm cười, kỳ lạ là hắn lại không hề bày ra gương mặt vui vẻ của kẻ
chiến thắng, trái lại, nét mặt đau đớn thống khổ như muốn chết?
Hắn nhất thời sửng sốt, lời nói lại giống như thiếu chút khí lực: “Đương nhiên là…Đương nhiên là…”
Ta “ha” một tiếng, cười to thay hắn tiếp lời: “Muốn xẻ thì xẻ, muốn nướng thì nướng?”
Phương pháp này đúng là một chút sáng tạo cũng không có.
Thằng nhãi Nhạc Kha này trong lòng dường như sáng tỏ, cũng cười dài một
tiếng: “Đã vậy Vương đệ cứ thay vi huynh nghĩ ra cách chết nào tốt rồi
hãy quay lại?”. Trường kiếm trong tay như điện quang hỏa thạch, lướt qua người của mấy bạch cốt thiết giáp đang vây xung quanh, liền có lớp lớp
đầu lâu rớt xuống, còn chưa kịp chìm vào đáy biển đã đư