
ợc những cánh tay dài khô quắt tóm lấy, an ổn đặt lại trên cổ, vặn vặn hai cái, mặc dù có chút khoảng cách nhưng ta vẫn nghe được âm thanh răng rắc khiến người
hoảng sợ đó, trong lòng lạnh lẽo ảm đạm, chỉ thấy hôm nay không hề có cơ may sống sót.
Ta nhìn về phía Nhạc Kha, lưu luyến không thôi,
nhưng thấy hắn trong khoảnh khắc giao đấu cũng liếc nhìn về phía ta,
trong mắt là áy náy thương tiếc không dứt, ta hiểu rõ, hắn như vậy là
đang tự trách bản thân đã dẫn ta đến nơi này, cố gắng nặn ra gương mặt
tươi cười rạng rỡ nhất, khe khẽ lắc đầu.
Chẳng qua là, ta nghĩ
tới nỗi bi thương thống khổ của Tu La Vương phụ thân mà thôi. Người sớm
mất đi ái thê, bây giờ lại mất đi nữ nhi thân thuộc, không biết sẽ đau
lòng đến mức nào. Sau hôm nay, trong thành Tu La rộng lớn chỉ còn lại
người một mình cô đơn nơi Tư Hoàng Điện, tình cảnh đó thê lương biết
bao?
Nhưng, hôm nay nếu như có thể cùng Nhạc Kha đồng táng nơi
này, cũng chính là ước nguyện của Thanh Loan! Có bao nhiêu cặp uyên ương ân ái nhưng đến phút cuối cùng lại mỗi người mỗi ngả, trở mặt thành
thù?
Ta đã gặp được hắn vào những năm tháng tươi đẹp nhất của
cuộc đời, đôi bên tình nồng ý đậm lưỡng tình tương duyệt không thể chia
lìa, sau khi đã cảm nếm được sự tuyệt diệu của điều tốt đẹp nhất trên
thế gian này lại có thể cùng hắn rời bỏ nhân gian, chẳng phải là điều
may mắn lớn lao sao?
Nhạc Kha vung kiếm chém xuống, xuyên qua lớp lớp xương khô gãy rụng trao cho ta ánh mắt dịu dàng mà khổ sở. Ta
nghiêng đầu lặng lẽ lau khô lệ nóng nơi khóe mắt, lại tặng cho hắn một
nụ cười mỉm, thấy dáng vẻ hắn oai hùng anh tuấn, lần lượt vung tay nhanh chóng giải quyết đám hài cốt, cố gắng hết sức chiến đấu, trong lòng
ngọt ngào vô cùng, vô biên vô hạn.
Ta nguyện ước tình cảm của chúng ta sẽ vĩnh viễn ngọt thơm như lúc ban đầu, trường tồn cùng thiên địa, không thể nào thay đổi!
Ta vẫn thường nhìn thấy ở nhân giới lúc tình nồng ý đậm, mấy nữ tử phàm
giới hay ngốc nghếch hỏi tình lang: Tình duyên liệu có thể nào vĩnh cửu?
Chẳng qua là mấy chục năm ngắn ngủi, không chống chọi được khi hồng nhan tóc
bạc da mồi, năm tháng như vết dao! Đến cuối cùng ta cũng chưa từng thấy
có đôi nào nhất sinh nhất thế 1, sao lại không khiến người nản lòng được chứ?
1một đời một kiếp
Thế gian nam tử tuy nhiều, nhưng có thể trọng tình trọng nghĩa như Tu La Vương phụ thân liệu được mấy người?
Ta tình nguyện vào giờ khắc này mắt mù tâm chết, đem năm tháng của mấy vạn năm sau vứt đi hết thảy, chỉ mong thời khắc này hồ điệp song phi, tuyệt không hối hận!
Ly Quang ở sau lưng ta dịu dàng nói: “Thanh nhi,
nếu mệt thì nghỉ chút đi.” Sự dịu dàng ấm áp không chút che giấu này, kỳ thực ta hiếm khi được nghe từ chính miệng của hắn.
Ta quay đầu
nở nụ cười với hắn, điểm ngón tay biến ra hai cái đệm ngồi bên cạnh hắn, tự mình ngồi xuống một bên, ý bảo hắn ngồi bên còn lại.
Giao
nhân ở dưới nước nên dù đi hay ngồi đều như nhau, nhưng là loài trên
cạn, dạng kỹ năng này đến bây giờ ta vẫn chưa thành thục, chỉ có thể
ngồi ở trên đệm, lại giống như ngồi trên thuyền tam bản, còn hết sức
thong dong nhàn nhã khua khua hai chân, hướng về đám U Minh Thiết Kỵ
đang ở bên ngoài kết giới không xông vào được thè lưỡi, làm bộ mặt quỷ.
Nếu như cuộc đời thật sự phải chấm dứt lúc này, sao lại không tự tặng cho bản thân một nụ cười?
Ngột Liệt nổi nửa
thân người lên mặt nước, nhìn ta và Ly Quang, lo lo lắng lắng nói: “Công chúa và Điện hạ ở đây nghỉ ngơi một lát, Ngột Liệt lặn xuống Vương
thành xem thử những người còn lại trong tộc.” Nói rồi cả người đã lặn
xuống dưới, trong chớp mắt không thấy bóng dáng.
Bên ngoài kết
giới, Nhạc Kha bị mấy chục U Minh Thiết Kỵ vây hãm. Bỗng nhiên nghe thấy Chu Tước Thần Quân nói: “Thái tử Điện hạ, bất luận thế nào đi nữa, Đại
Vương tử cũng mới quay trở lại Thiên giới, nếu như định tội người cũng
chỉ Thiên đế bệ hạ mới có quyền. Lẽ nào để U Minh Thiết Kỵ sát hại
người?” Hỏa Vân Kiếm vung lên, chém thẳng xuống hai U Minh Kỵ binh bên
cạnh Nhạc Kha.
Hai Thiết kỵ này chậm chạp, còn chưa đem đầu nhặt
lên, Lăng Xương đã phẫn nộ: “Chu Tước, lệnh của Bổn điện ngươi dám không tuân?”
Dưới chân rầm rầm rầm rầm, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, Ly Quang đột ngột đẩy ta một cái, ta còn chưa kịp nhớ tới hai U Minh
Thiết Kỵ đó, lúc cúi đầu nhìn xuống, không nhịn được sợ đến nhảy dựng.
Nhìn thấy khoảng nước xanh cỡ một tấc vuông bên trong kết giới dần dần
chuyển đỏ, bất ngờ nổi lên một cánh tay, hoặc giả là một cái chân, chỉ
chờ đến khi cái đầu nổi lên, Ly Quang mới kinh ngạc đau đớn kêu lên:
“Ngột Liệt –”
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, may mà ta trước giờ
tự cho bản thân là nhanh nhẹn, thấy đầu của Ngột Liệt lập tức kéo Ly
Quang lên lưng, hóa về chân thân chim loan phóng lên trời, kết giới sau
lưng ta ầm ầm sụp đổ, biến thành mảnh vụn chìm vào đáy biển, chỉ chậm
một chút, chân phải đã đau như kim châm xát muối rồi.
Ta cúi đầu
nhìn, nơi trước đó là kết giới lúc này đang có hai thiết kỵ, trên lưỡi
đao rỉ sét của một trong số đó còn nhiễm đỏ máu tươi.
Ly