
ết Kỵ một
mảnh đen kịt ở hạ giới.
U Minh Thiết Kỵ mặc dù không thể nói,
nhưng cũng có thể phát những âm tiết đơn giản, bị phóng tới một chuỗi
hỏa châu, cho dù là mới từ đáy biển trồi lên, toàn thân ướt đẫm cũng
không thoát khỏi tam vị chân hỏa của cự long, tức thì kêu lên thảm
thiết.
Chớp mắt trên mặt biển giống như có một đàn quạ lướt trên
những con quái thú có cánh, một nửa bầu trời đều bị những Thiết Kỵ ngồi
trên quái thú che khuất, vốn dĩ hoàng hôn sắc trời sẽ từ từ sậm xuống,
giờ phút này lại như đêm tối mịt mù, duy chỉ có Nhạc Kha không ngừng
phun ra ánh lửa chiếu sáng thi thể của Giao nhân trên mặt biển, lềnh
bềnh theo con sóng.
Tiếng kêu bi thảm dần tắt, nghĩ thấy Giao
nhân trên biển đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhạc Kha lúc đầu mặc dù chiếm
thế thượng phong, nhưng cũng không đấu lại một đám U Minh Thiết Kỵ, tuy
có Chu Tước Thần Quân tương trợ, cũng từ từ rơi vào thế hạ phong. Trong
lòng ta mặc dù muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng ngặt nỗi trên lưng còn chở
Ly Quang, giờ phút này còn dần bị U Minh Thiết Kỵ vây hãm, thoát ra còn
khó, sợ là trong nháy mắt sẽ mất mạng, nào có thời gian tương trợ Nhạc
Kha.
Người trên lưng từ từ nằm phục xuống, ở bên tai ta khe khẽ
gọi: “Thanh nhi…Thanh nhi…” Dịu dàng dai dẳng, như bi thương như kể lể,
nếu không phải liên quan mật thiết tới tính mạng, ta biết rõ mệnh của
bản thân và hắn không kéo dài, quả thực sẽ không dám giống như hiện nay
cúi đầu đáp lại thế này.
“Ly Quang…Ngươi cứ ngồi cho ổn đi…Không cần lo lắng…”
Hắn cực kỳ ôn nhu nói: “Thanh nhi, có thể được nàng xả thân che chở, đời
này của ta cũng đủ rồi! Giao nhân sau khi chết sẽ hóa thành bọt biển. Ta và nàng, ước chừng không có kiếp sau rồi!”
Ta chỉ cảm thấy lời
này cực kỳ không may, giống như lời trăn trối lúc lâm chung, vừa định mở miệng nói một vài điều gì đó, cánh phải bỗng đau nhói, là mạch đao của
một tên Thiết Kỵ chém qua, suýt nữa chặt đứt cánh phải của ta, may mà ta tránh kịp thời, nhưng cũng bị mất không ít lông vũ.
Cảm thấy nơi cổ được Ly Quang ôm bỗng dưng bị buông lỏng, hắn cúi xuống bên tai ta
dịu dàng nói: “Thanh nhi, Giao tộc e là đã bị diệt tộc. Ta lại không thể nào liên lụy đến nàng…Nàng nhất định…nhất định phải ngàn lần vạn lần
bảo trọng!”
Trên lưng chợt nhẹ, hắn đã nhảy xuống dưới rồi.
Tia chớp to lớn xé rạch nửa bầu trời, ta nhìn chăm chăm vào chiếc áo choàng Giao Tiêu Sa bạch sắc đang rơi xuống dưới đó, trên gương mặt ôn nhuận
như ngọc hướng lên trời thế nhưng lại mang theo ý cười dịu dàng ấm áp,
đăm đăm nhìn vào ta.
Trong đầu ta “Ầm’ một tiếng, trong lòng đau
đớn dữ dội, cất lên tiếng kêu bi thương, muốn lao xuống dưới. Ly Quang,
đó là nam tử mà ta vẫn luôn coi như huynh trưởng!
Nhưng ngay lập
tức có vô số U Minh Thiết Kỵ vây quanh bốn phía, tên nào tên nấy lăm lăm Mạch đao trên tay chém vào ta. Trong lòng ta đau đớn không thôi, chỉ
cảm thấy bản thân chết đi cũng không bằng việc Ly Quang chết thảm khiến
ta đau đớn đến tan nát cõi lòng. Mấy lần xông ra nhưng đều bị đao của U
Minh Thiết Kỵ chặn lại, hai cánh bị thương nhưng lại không bằng nỗi đau
trong lòng, vỗ cánh nâng cổ, tiếng hót bi thương không dứt, thiên địa
đổi màu, phong vân phẫn nộ, mưa ào ào như trút, nhưng cũng không thể che lấp được tiếng than khóc nức nở của ta.
Trong lúc suy nghĩ miên
man, kích động vô cùng, người kia vì để đảm bảo an toàn cho ta, một chút tiên thuật cũng không có nhưng lại từ trên lưng ta nhảy xuống, bên dưới U Minh Thiết Kỵ đen đặc, nguy hiểm vô cùng, hắn lý nào lại còn đường
sống? Ta cất tiếng hót thê lương, tựa như chim nhạn lạc bầy, tựa như
chim ưng mất mẹ, trên lưng bỗng dưng đau nhói, chính là đã bị U Minh
Thiết Kỵ chém trúng.
Phía xa hỏa châu không ngừng phóng tới, cách chung quanh ta ước chừng năm thước, nện trên người đám U Minh Thiết Kỵ
nhưng lại không hề mảy may làm thương tổn đến ta.
Ta mơ hồ biến
về hình người, thất thải thanh linh trong tay hàn quang bắn ra tứ phía,
cũng bất kể bọn U Minh Thiết Kỵ này sẽ đoạn chi rồi lại phục hồi, liều
mạng chém giết, chỉ hi vọng có thể mở một con đường máu, để ta nhảy
xuống dưới biển tìm cứu Ly Quang.
Xa xa kình lôi cuồn cuộn, ầm
một tiếng lại nối tiếp một tiếng, ta toàn tâm toàn ý chém giết U Minh
Thiết Kỵ, ngay cả vết thương trên người cũng không để ý nên cũng chưa
từng quan tâm tiếng rít gào đó. Đến khi thanh âm chấn động đó gần bên
tai, chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn đầy lo lắng: “Loan nhi…Loan nhi…Loan nhi…”
Ta ngơ ngẩn đến ngây ngốc, trên cánh tay trái bị chém
thêm một đao gọn đẹp. Hết nửa ngày mới phản ứng lại, tiếng nói đó chính
là Tu La vương phụ thân. Tâm trạng thả lỏng, trong tay chợt nhũn, thất
thải thanh linh cũng rơi xuống.
U Minh Thiết Kỵ như đàn quạ không hiểu vì sao lại dạt sang hai bên, mở ra một con đường lớn ở chính giữa, Tu La Vương phụ thân như từ trên trời giáng xuống, oai phong lẫm liệt
đứng trước đoàn quân, cực kỳ hút mắt, mấy vạn thiết kỵ của tộc Tu La đều áo đen giáp đen, biến nửa vùng trời kia cũng bị phủ đen kịt, sát khí
ngút trời, sẵn sàng chiến đấu.
Một người tro