
Quang ở trên lưng ta gấp gáp nói: “Thanh nhi, đặt ta xuống đi. Nàng cõng ta nhất định không bay cao được.”
Vật cưỡi của U Minh Thiết Kỵ tất cả đều là quái thú có cánh, giống như ngựa nhưng không phải ngựa, tựa như lạc đà mà không phải lạc đà, giờ phút
này đang liên tục từ trong nước nổi lên, chớp mắt trên mặt biển đã phủ
một màu đen kịt. Ta ở lưng chừng trời chở theo Ly Quang bay lượn vòng
vòng, nhìn thấy phía dưới Nhạc Kha và Chu Tước Thần Quân đang ra sức
chém giết, có lẽ Lăng Xương hôm nay nhất định muốn đẩy hắn vào chỗ chết, U Minh Thiết Kỵ ở xung quanh hắn càng lúc càng đông, ngược lại Thiết Kỵ ở quanh người Chu Tước Thần Quân lại càng lúc càng ít, giáp y đỏ rực,
tựa như liệt hỏa ở những nơi đi qua- –
Trên đầu Ly Quang khẩn trương nói: “Thanh nhi cẩn thận, đám U Minh Thiết Kỵ này bay lên rồi.”
Trong đầu ta nhất thời tỉnh táo, trước mặt đã xuất hiện mấy bộ bạch cốt cưỡi
quái thú đang vỗ cánh bay lên, giơ binh khí hướng về phía ta lao tới.
Trong đó có một bộ hài cốt nơi ngũ quan thế nhưng lại có chút linh động, một con cá nhỏ ở bên trong hai mắt đang tung tăng bơi qua lượn lại, khi ta ngây ngốc nhìn thì cánh bên trái đã bị sượt xuống một đao, bộ xương
khô khác người đó cất tiếng cười ha hả.
Ly Quang ở trên lưng ta sốt ruột nói : “Thanh nhi…Thanh nhi…”
Ta không nhịn được rên rỉ một tiếng, chịu đựng đau đớn như kim châm xát
muối, vỗ cánh bay lên không trung, rất nhanh đã tách xa khỏi mấy tên
Thiết Kỵ. Ly Quang ở trên lưng ta im lặng một hồi, rồi thanh âm u tĩnh
mà đẹp đẽ từ từ cất lên, thế nhưng lại không phải là bài ca của Giao
nhân, ca từ từng câu từng câu đều rất êm tai:
“Chung triêu thải lục, bất doanh nhất cúc, dư phát khúc cục, bạc ngôn quy mộc.
Chung triêu thải lam, bất doanh nhất xiêm, ngũ nhật vi kì, lục nhật bất chiêm.
Chi tử vu thú, ngôn sướng kì cung, chi tử vu điếu, ngôn luân chi thằng.
Kì điếu duy hà, duy phường cập tự, duy phường cập tự, bạc ngôn quan giả. . . . . .”1
1 “Thải Lục”- một sáng tác vô danh trong phần Tiểu nhã của Kinh Thi, là
dạng thơ lời ít ý nhiều, chính vì ngôn từ quá đơn giản nên khó hiểu,
được sáng tác vào đời nhà Chu. Lời bài thơ dịch ra đại thể như sau:
Cả ngày ở ngoài hái cỏ vang, hai tay vẫn ôm không đủ. Tóc gãy xoắn cong bụi bặm, ta muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ
Cả ngày ở ngoài hái cỏ lam, túi không thể nào chứa hết. Người hẹn tháng năm, nhưng tháng sáu vẫn chưa quay về,
Người ấy ra ngoài săn bắn, ta liền vì người mà chẩn bị cung tốt. Người ấy ra ngoài thả câu, ta liền vì người mà mắc dây.
Thứ người câu là gì? Chính là cá chép cá trắm. Là cá chép cá trắm, lại câu nhiều đến thế.
Lặp đi lặp lại, tiếng ca giống như dòng nước dưới ánh trăng trong đêm đen
tĩnh mịch, mặc dù ta không hiểu ý trong ca từ cho lắm, nhưng cũng đại
khái có thể nghe ra trong đó là cảm giác ưu thương hoài niệm, dường như
là người chồng rời nhà, người vợ ngày ngóng đêm trông, chờ đợi mỏi mòn
tới bây giờ, yêu thương hờn giận nỉ non, ban đầu chỉ cảm thấy thanh âm
tinh tế vang vọng bên tai, chẳng bao lâu chỉ thấy bên tai chính là trái
tim của mình chứ hoàn toàn không phải tiếng ca này, khiến người nghe đến tan nát cõi lòng, muốn trào nước mắt, hận không thể thay người chồng về nhà an ủi người vợ đáng thương ấy.
Trên lưng bỗng dưng nhói đau, như thể bị người vặt mất lông vũ. Trong đầu ta nhất thời tỉnh táo, nghĩ thấy nhất định là Ly Quang thấy ta nghe đến thất thần, sợ ta cũng bị
tiếng ca này mê hoặc mới bứt lông vũ ta để cảnh báo, vừa vặn khiến ta
thanh tỉnh kịp thời. Nhìn ngó xung quanh, mấy U Minh Thiết Kỵ bay gần đó lúc đầu còn vung kiếm về phía ta, hiện giờ đã dần dần bắt đầu chậm lại, giống như nghiêng tai cẩn thận lắng nghe. Trên gương mặt xương khô
trắng hếu, thế nhưng dần dần có chút biểu tình hơi khác bình thường,
trông cực kỳ quỷ dị. Ta sớm đã nghe Ly Quang nói, những U Minh Thiết Kỵ
này mặc dù là tướng sĩ chết trận, chỉ là dùng pháp thuật để lưu giữ hài
cốt, nhưng mỗi tướng sĩ đều có linh hồn, cho nên mới bị tiếng hát của Ly Quang mê hoặc tâm thần.
Cúi đầu nhìn xuống, trên mặt biển vẫn là cảnh chiến đấu kịch liệt không ngừng như trước, Hỏa Vân Kiếm của Chu
Tước Thần Quân vung lên hạ xuống, trên khôi giáp trắng của Nhạc Kha đã
lốm đốm những vết máu đỏ thẫm. Đợi chút- – Hỏa Vân Kiếm- –
Trong
lòng ta mừng rỡ, vỗ cánh trái bị thương hướng xuống bên dưới hô: “U Minh Thiết Kỵ sợ lửa…sợ lửa…” Lúc Hỏa Vân Kiếm của Chu Tước Thần Quân vung
lên, mấy U Minh Thiết Kỵ đó đồng loạt ngã xuống nhưng lại chưa từng khôi phục lại tứ chi, trong chớp mắt đã bị những kẻ đến sau nổi lên trên
nước đạp chìm xuống biển.
Đỉnh đầu kình lôi cuồn cuộn…giữa không
trung vang dội đánh xuống một tia sét, suýt chút nữa là nướng cháy ta.
Tiếng ca của Ly Quang nhất thời ngưng bặt, U Minh Thiết Kỵ đột ngột bừng tỉnh, ồ ạt xông tới. Chỉ nghe thấy cuồng long nổi giận, một con rồng
bạc từ mặt nước lao vút lên, uốn lượn như chớp trên tầng mây, mình như
một con cự mãng, lao lên hụp xuống, ngẩng đầu vẫy đuôi, trong chớp mắt
hướng xuống dưới phun ra một chuỗi hỏa châu, hướng về phía Thi