
ên trách Giao Vương dẫn lửa lên thân, nhưng ta cũng không thể nhìn
Ly Quang chết ở trước mặt ta.
Mới vừa rồi ở trên đụn mây, cõi
lòng ta tràn đầy nhu tình mật ý, nhưng đảo mắt liền bị thế giới đầy máu
tanh trước mắt đánh tan mất. Nhạc Kha tất nhiên khó xử, mẫu thân của hắn nay còn ở Thiên Giới, lần này lại cùng chiến đấu với Lăng Xương, nếu
người biết chuyện đem chuyện hắn và thái tử Giao Tộc có mối quan hệ bằng hữu báo lại cho Thiên Đế, nếu Thiên Đế tức giận, sợ là hai mẹ con họ
đều gặp phải tai ương.
Lăng Xương ở phía sau hắn cười khẽ: “Đại
vương huynh, tuy rằng công chúa Tu La không tệ, nhưng Tu La Vương và
Thiên Giới là kẻ thù truyền kiếp. Huống chi công chúa Tu La này còn
thông đồng với Giao Nhân. Nếu đại vương huynh không muốn gánh trên mình
tội danh cấu kết với kẻ thù Tu La và Giao nhân, vẫn mong cùng với vương
đệ ngăn địch!” Lại gằn từng tiếng nói: “Giết Giao Nhân thái tử và Tu La
công chúa này, cũng coi như một công lớn!”
Nhạc Kha không hề động đậy, lại tiến lên một bước, kiên trì gọi: “Thanh nhi……”
Trong lòng ta đau đớn cực hạn. Ánh mắt hắn tràn đầy kỳ vọng như vậy khiến cho ta làm sao có thể cự tuyệt được chứ? Nếu giờ phút này mẫu thân của hắn
không ở trên Thiên Giới thì cùng lắm ta sẽ cuỗm hắn bỏ trốn về Tu La
giới, ta cũng không sợ thiên binh thiên tướng đánh tới núi Tu Di, nhưng
hiện tại mẫu thân của hắn còn đang ở Thiên Giới, ta sao có thể vì tư
tình nhi nữ mà bảo hắn bỏ lại thân mẫu của mình?
Ly Quang đẩy ta
ra, quát: “Thanh Loan, ngươi ngốc nghếch ở lại đây làm gì? Cho dù ngươi
mến mộ ta, cũng không cần phải vội vàng tìm cái chết! Còn không mau về
Tu La giới của ngươi đi!”
Ta sững sờ tại chỗ, đúng là đang đứng
giữa Nhạc Kha và Ly Quang nhưng nay nhìn lại, khoảng cách giữa ta và
Nhạc Kha không chỉ ngắn ngủi có vài bước chân mà chính là vô số tướng sĩ tử nạn của toàn bộ Tu La giới và Thiên Giới, cùng với bao nhiêu ân oán
hận thù chồng chất mấy đời nối tiếp nhau.
Ta hoàn toàn hiểu rõ
lòng tốt của Ly Quang. Hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ cho ta như vậy, chẳng
qua là nghe thấy Lăng Xương muốn giết luôn cả ta nên mới muốn ta rời
khỏi nơi này.
Ngàn năm tình nghĩa, chút ăn ý đó cũng vẫn còn.
Ta mỉm cười với Nhạc Kha, thản nhiên nói: “Ngày xưa Thanh Loan và Tam điện hạ quen biết cũng không ngờ sẽ có họa ngày hôm nay. Nhưng ngươi và ta
đều có điều vướng bận, ví như Thanh Loan, mới cùng Tu La vương phụ thân
nhận lại nhau, bất luận thế nào cũng muốn hầu hạ bên gối người, cho lão
nhân gia người hưởng được tình cảm phụ tử, bù đắp lại nhiều năm mong
nhớ!”. Nếu chàng có thể hiểu rõ lòng ta thì giờ phút này cần phải nhớ
đến thân mẫu của mình! Côn Lôn Trắc Phi nửa đời đau khổ, nay mới có thể
giải được cấm chú, ta và chàng sau này còn núi cao sông dài, chung quy
vẫn có ngày gặp lại!
Nhìn thấy sắc mặt hắn càng thêm chua xót bất đắc dĩ, ta nhanh chóng lùi ra phía sau, kiên định đứng bên cạnh Ly
Quang. Giao Nhân thấp bé kia nức nở nói: “Công chúa điện hạ thật có
thiện tâm, mong hãy vì giao tình trước đây với thái tử điện hạ, điện hạ
nhà ta bị Vương giam giữ trong điện nhiều ngày, chưa từng ăn uống, giờ
phút này cơ thể suy yếu, xin công chúa điện hạ nhớ đến chút tình tri
ngộ, người vì nhớ nhung công chúa mà cơm nước không màng đến thì hãy cứu người một mạng.”
Ly Quang trừng mắt liếc hắn,“Ngột Liệt, chớ có
nhiều chuyện! Liên quan đến chuyện sống chết, há có thể bảo công chúa Tu La tặng không tính mạng?”
Chợt nghe Lăng Xương cất tiếng cười
to: “Ba người các ngươi diễn trò cũng khá lâu rồi! Vương huynh à, cho
tới hôm nay vương đệ còn tưởng rằng người Thanh Loan thích chính là thái tử Giao Nhân máu lạnh này, hôm nay mới biết, mắt nhìn người của nàng
quá kém, chọn đi chọn lại thế nhưng lại chọn một con rồng vô tích sự,
hồn phách không đầy đủ, hay quên, đầu óc không tỉnh táo, giờ còn dám mạo nhận là trưởng tử của Thiên Đế, cũng không biết có phải là chán sống
rồi không mà vọng tưởng đục nước béo cò ở Thiên Giới.”
Tựa như
hắn muốn đem hết oán giận phát tiết trong lời nói, lại hét lên tràn đầy ý mỉa mai: “Vương huynh ơi vương huynh, rốt cuộc ngươi có phải là vương
huynh của ta hay không? Đông Hải vương thúc cùng vương thẩm kia đã bị
quyền thế che mắt, muốn đưa con nhà mình đẩy lên địa vị cao sang, nhưng
cũng chỉ là một kẻ nhìn sơ đã biết là chẳng có phúc khí gì?”
Lòng ta vô cùng phẫn nộ nhìn thấy được hai mắt Nhạc Kha như phun hỏa, có lẽ
đang nghĩ đến mấy vạn năm sở chịu khổ sở của Côn Lôn Trắc Phi. Trong
lòng cảm thấy rất khó chịu nhưng lại không thể lên tiếng ủng hộ cho hắn, bằng không sẽ khiến hắn phải chịu thêm tội danh không đáng có. Đang lúc hết sức khó xử thì chỉ nghe Lăng Xương huýt sáo, lập tức nước biển cuồn cuộn dữ dội, bốn phương tám hướng vang lên tiếng đáp lại, trong chớp
mắt xảy ra một điều quái dị lạ thường, một đội kỵ binh đang ẩn trong
nước từ từ nổi lên, toàn thân đều một màu tối đen, cũng không biết có
phải thật sự đạp sóng mà đi hay không mà không hề nghe thấy tiếng vó
ngựa.
Người dẫn đầu đội kỵ binh kia ước chừng cao khoảng một
trượng,