
như lời
tiên tri, toàn bộ đều không có ý may mắn. Ta hận không thể lập tức hóa
về chân thân, lấy Thanh Linh ra gõ lên đầu bà mấy cái. Đây sao lại là
Long Vương Phi thủ đoạn độc ác thâm hậu ngày xưa chứ, rõ khiến lòng
người rối loạn.
Huống chi, nay Nhạc Kha là con ai cũng thật khó kết luận.
Lại đợi một hồi, Long Vương Phi mới chịu thả Nhạc Kha ra, được Bích Dao đỡ
trở về phòng nghỉ tạm. Đám huynh đệ của hắn cũng rầm rộ tản đi. Ta lặng
lẽ đi theo hắn, ước chừng bơi cũng được gần nửa canh giờ, trước mắt sáng tỏ hẳn lên, ra là đã đến mặt nước rồi.
Hắn vượt lên khỏi mặt
nước, còn ta vẫn ở trong làn sóng nước ngẩng đầu nhìn theo, nhưng khi
thấy bóng dáng màu trắng sắp cưỡi mây mà đi, không khỏi ảo não vì da mặt của mình hiếm khi lại mỏng một lúc lâu như thế, xấu hổ muốn mở miệng
gọi hắn lại.
Đang ngây người thì cảm thấy thân mình đã rời khỏi
nước xanh, tựa như mắc cạn. Ta kinh hãi, lúc này mới phát hiện trước mặt đã xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, quay đầu vẫy đuôi đều vô
cùng khó khăn, thì ra ta đang nằm trong đôi tay của hắn.
“Nàng lưu luyến theo sát ta như vậy, quả thật sẽ khiến ta lầm tưởng nàng muốn sống chết cùng ta đó!”
Đôi mắt phượng chợt lóe lên ý châm chọc.
Ta nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, hình như đang hoài nghi ta,
một con cá chép đang cố gắng quẫy đuôi, nên thuận thế hóa thành người,
biết rõ hắn đang châm chọc ta, theo lý ta nên tranh cãi với hắn mới
đúng. Nhưng nghĩ đến tình cảnh của con rồng ngốc này thì vẫn mềm lòng,
liên tục gật đầu, nửa thật nửa giả nói: “Đương nhiên đương nhiên! Chàng
đã đồng ý dẫn theo Tiểu Tiên ra chiến trường rồi mà? Sao có thể lật lọng được chứ?”
Lần này sắc mặt của hắn rất nghiêm túc, nhưng lại
mang theo chút ý che chở: “Chiến trường là nơi để chơi đùa sao? Mới từng tuổi này, vẫn còn rất nhỏ, không bằng nghe lời, sớm trở về đi.”
Lòng ta vừa vội vừa giận, nhất thời không áp chế được, đột nhiên kéo tay áo
của hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Nhạc Kha, thằng nhãi nhà ngươi lúc
trước đã đồng ý thỉnh cầu của ta, nay thăng quan tiến chức, mây xanh bay tận trời thì muốn vứt bỏ ta?”
Bất ngờ tay cũng dùng chút sức lực, thế nhưng xuyên qua tay áo bằng gấm nắm lấy tay hắn.
Hắn nhìn ta rất lâu, cười khổ nói: “Ta đã đồng ý với nàng thì không có ý
lừa dối. Nay ngay cả bản thân là ai ta cũng không nhớ rõ, tiên lực cũng
lúc mạnh lúc yếu, nàng đi theo ta…… Dù thế nào ta cũng sẽ liều mạng bảo
vệ nàng an toàn.”
Những lời này giống như tái hiện lại hết những
chuyện trước kia, ta thoáng chốc tràn ngập nước mắt, nghẹn ngào cười
nói: “Chàng không được phép nuốt lời! Dù sao chàng vẫn luôn che chở ta
như trước đây, cho dù chết cùng một chỗ, ta cũng cảm thấy mỹ mãn!”
Trong đôi mắt phượng của hắn đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, tựa như bị
câu nói của ta thiêu đốt. Kéo tay ta, đáp đám mây lành bay lên không mà
đi. Ta nằm trong ngực
Nhạc Kha, biến thành một con chim sẻ màu sắc cực kỳ tầm thường, yên lặng ló đầu ra, nhìn trộm diện mạo của Côn Lôn Trắc phi.
Hắn nhận chỉ dụ của Thiên đế, từ Điền Trì thẳng một đường mà đi, tiếp nhận binh phù, dẫn quân đến Đông Hải tiêu diệt Giao nhân, vì vậy đặc biệt đến để từ
biệt mẫu thân.
Côn Lôn Trắc phi nằm nghiêng người trên giường
mây, gương mặt trắng bệch không một chút máu, người khoác cẩm y bạch sắc rộng thùng thình, đầu ngón tay bạch ngọc như được chạm khắc từ ngọc
thạch, ngay cả thần sắc cũng không có chút ấm áp, nhưng dung mạo cực kỳ
diễm lệ, hoa nhường nguyệt thẹn, lại mang một tia thê lương của buổi
chiều tà.
Ta nhớ đến vị tiên tử xinh đẹp nơi bụi hoa, mặc dù dung mạo không sắc nét bằng, nhưng suy cho cùng là từ nhụy hoa hóa ra chân
thân, đây chính là một chuyện khá kỳ lạ, sao lại không khiến người tò mò quan sát được chứ.
Nhạc Kha và vị mẫu thân này của hắn chung quy cũng đã chia cách một khoảng thời gian dài, ta thấy mặc dù có cảm giác
yêu thương, nhưng đại để không thân thuộc như Đông Hải Long Vương Phi.
Chẳng qua là khi hắn đem sự tình kể rõ, Côn Lôn Trắc Phi liền bất ngờ
ngồi dậy, ước chừng vì có chút đột ngột, khép mắt lại ngã về phía sau,
Nhạc Kha kịp thời tiến lên đỡ lấy bà: “Mẫu phi, mẫu phi, người bị choáng sao?”
Côn Lôn Trắc Phi nương nương được Nhạc Kha dìu nằm trên
gối, lấy tay chống lên giường, oán giận nói: “Đứa con trai mà con tiện
nhân Tề Liễu sinh ra đích thực đáng hận mà. Vốn dĩ lần này hắn có hy
vọng thắng trận, nhưng lại giả vờ thua, dù thế nào cũng muốn kéo con
trai ta ra chiến trường! Con tiện nhân này mặc dù ở trong lao nhưng cũng không chịu an phận.”
Ta dùng mỏ chim mổ vào nơi nhô lên chỗ yết
hầu của hắn, những muốn hỏi thử xem Tề Liễu là người nào, cẩn thận suy
nghĩ lại lời của Côn Lôn Trắc phi, Tề Liễu e rằng chính là húy danh của
Thiên hậu rồi.
Năm ngón tay của Nhạc Kha theo đó ấn xuống, đem ta từ nơi cổ áo ép xuống dưới. Trong lòng ta mang theo nghi vấn, rất muốn
biết hắn đã dùng kế sách tinh diệu gì để có thể dẫn dụ Thiên đế cứu
thoát Côn Lôn Trắc phi, lại đem Thiên hậu tống vào trong ngục. Vì vậy
cương quyết chống cự lại, đem vuốt chim