
loạn va đụng vào
nhau. Trên sóng cả một người cao cao mà đứng, mái tóc dài như hải tảo
bay loạn trong gió, sau lưng giữa làn sóng biếc là Giao binh xếp thành
hàng, chính là Giao vương.
Một đoàn Thiên binh thiên tướng xếp
hàng đứng trên đám mây phía trước Nhạc Kha, bên cạnh Huyền Vũ Thần Quân, một người trên mình mặc tử kim khôi giáp nhưng vẫn không che được nét
mỹ mạo, chính là Thiên giới Thái tử Lăng Xương.
Ta cuộn lại thành một cục, cố hết sức đem đầu rúc vào trong ngực Nhạc Kha, bên tai bỗng
dưng nghe thấy một tiếng cười rất khẽ: “Ta lại không biết, thì ra Thanh
nhi cũng có lúc nhát gan như vậy.”
Nói cách khác, hắn từng gặp qua lúc ta to gan lớn mật?
Trước đây mặc dù tiên pháp ta thấp kém, nhưng lá gan cũng không tính là nhỏ.
Những chuyện liều lĩnh gây ra cũng không phải chỉ một hai chuyện. Bất
chợt từ trong ngực hắn thò đầu ra, ngước đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy
chiếc cằm như được tạc của hắn, đường cong hoàn hảo, lại hướng lên trên
chút nữa, nhưng vì vị trí không tốt lắm nên không thể nào chiêm ngưỡng
hết toàn bộ vẻ đẹp.
Lăng Xương Thái tử lại quay đầu cười nói:
“Đại Vương huynh xuất chinh, thế nhưng còn mang theo một con điểu tước
tầm thường, thật sự không sợ phụ đế trách phạt, trị huynh tội làm hỏng
quân cơ sao?”
Từ trong lời nói của hắn ta nghe ra được một tia
vui sướng khi người gặp họa, trong lòng suy đoán, lại thêm lời lẽ của
Đồng Sa trong cơn tức giận, nói không chừng Nhạc Kha lần này ra trận
chính là mưu kế của Lăng Xương Thái tử và Thiên hậu.
Nhạc Kha nhẹ nhàng sờ sờ hai cái trên đầu ta, thản nhiên cười nói: “Mấy ngày trước
vi huynh giúp phụ vương dời phủ, giữa chừng đã cứu được con chim sẻ nhỏ
đang bị thương này, thương nàng bơ vơ không nơi nương tựa mới mang theo
bên người để dưỡng thương, phụ đế vì sao lại có thể tức giận?”
Mặc dù bây giờ là lúc đặc biệt, nhưng ta tức hắn nói ta đáng thương thê
thảm thế này, duỗi mỏ chim mổ vào yết hầu hắn một cái, cảm thấy được hắn mất tự nhiên mới thôi. Lại nghiêng đầu quan sát Lăng Xương. Ta hiện giờ tiên pháp cao thâm, không sợ Lăng Xương có thể nhìn ra chân thân, bắt
gặp ánh mắt hắn cũng không khỏi có chút càn rỡ.
Lăng Xương trước
giờ được chúng tiên tử các tộc theo đuổi, giờ phút này bỗng nhiên bị một con chim dáng vẻ tầm thường, bộ dạng yếu ớt nhìn chằm chằm, cảm thấy
khó chịu, chán ghét quay đầu đi, trào phúng nói: “Sở thích của Đại Vương huynh quả thật đặc biệt…Vi đệ trước đây cũng từng nuôi qua họa mi chim
vẹt, nhưng chưa hề nuôi loại chim sẻ nhỏ bình thường thế này.”
Nếu là trước đây, khi nghe được lời này ta nhất định sẽ ầm ĩ náo động một
trận với hắn, nhưng từ khi ở núi Đan Huyệt thấy Đan Chu đầu xù tóc rối,
vung roi da quất vào mặt của Tiểu Kim Phượng, chỉ cảm thấy lông vũ cho
dù có đẹp đẽ đến mấy cũng không bằng lòng dạ tốt bụng. Còn về vũ y tuyệt đẹp, lòng sớm đã không còn mong ước ấy. Đối với lời nói của Đồng Sa
cũng bán tín bán nghi, nhớ tới việc Côn Lôn Thần kính bị lạc mất, hận
không thể dùng ánh mắt mà bóc trần vẩy rồng trên người Lăng Xương, đem
cả người hắn lục soát kỹ càng một lượt, tìm ra Côn Lôn Thần kính.
Lăng Xương đại khái đã thực sự tức giận đến độ không nhịn được, bắt tay niệm một câu quyết, hóa ra một ánh lửa, đánh úp về phía ta.
Nếu như
ta là phượng hoàng, thời khắc này niết bàn cũng không phải chuyện gì
quan trọng, nhưng rõ ràng bổn tiên chính là chim loan, thanh vũ trên
người không chống được lửa. Tùy tâm hành động, đập đập cánh mới phát
hiện cánh quả thực hơi nhỏ, căn bản không thể chống đỡ được hỏa châu
Lăng Xương đánh tới. Đang muốn hóa về chân thân thì một bàn tay lướt
qua, Nhạc Kha đã chặn hỏa châu lại, trầm giọng nói: “Vương đệ vẫn nên
cẩn thận, con chim sẻ nhỏ này mặc dù bình thường, nhưng chung quy vẫn là sinh mạng, lý nào có thể lạm sát vô tội như vậy?”
Lăng Xương cất tiếng cười nhạt: “Đại Vương huynh bảo thủ quá. Thử nhìn bên dưới xem!”
Thuận tay đánh xuống một tia sét, trong nước lập tức có một vài con cá
mập lớn nằm phơi bụng trắng, oan uổng bỏ mạng.
Bên dưới Giao
Vương cười vang như sấm, mây đen nhanh chóng tụ lại: “Tiểu tử Lăng
Xương, ngươi chẳng qua là thủ hạ bại tướng của lão phu, còn trộm điển
tịch tu luyện ảo thuật của Giao tộc nhưng cũng không thể bắt được lão
phu, chi bằng nhanh chóng lui binh, may ra còn có thể giữ được một
mạng!”
Sắc mặt Lăng Xương trắng bệch, ánh mắt hạ xuống liếc nhìn
một cái, khóe miệng bỗng dưng nổi lên một nụ cười quỷ dị: “Giao Vương
không cần phải gấp. Bổn vương còn chưa dùng đến pháp bảo, không cần lo
ngại.” Duỗi tay lần mò trong ngực vài lần, lấy ra một tấm kính đen to cỡ bàn tay. Cao cao nâng lên.
Lòng ta bất chợt lạnh buốt.
Mặc dù thời khắc này sắc trời mù mịt, ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vật
Lăng Xương cầm trong tay đích thực là Côn Lôn thần kính, ngay cả đôi
chim loan ân ái ở mặt sau cũng thấy rõ mồn một.
Lăng Xương vừa
cầm tấm kính hướng về phía Giao vương, vừa quay đầu lại hướng Nhạc Kha
mỉm cười đắc ý, mê hoặc đến độ khiến người nhìn mà sợ hãi.
Ta bò
lên bả vai Nhạc Kha, ở bên tai hắn rì rầm: “