
bám chặt cổ áo hắn, nhất định
không chịu trốn xuống.
Côn Lôn Trắc Phi tức giận đập tay xuống
giường, lại lo âu nói: “Phụ quân của con cũng thật quá đáng, biết rõ hồn phách con không toàn vẹn nhưng lại muốn sai con đi, hiện giờ Côn Lôn
kính cũng tìm không thấy, chuyện này có gì tốt chứ?”
Bỗng nhiên
nhướng mắt, nhìn thấy ta đang sống chết bám lấy Nhạc Kha, ngón tay ngọc
ngà nâng lên, ngạc nhiên nói: “Con làm gì vậy?” Sắc mặt nghiêm trang,
“Còn có thể chơi đùa thoải mái như vậy sao?”
Ta nghe được sát ý
trong lời nói của bà, sợ đến phát run, liền nhanh chóng bám lấy cổ áo
Nhạc Kha, lông vũ dán vào da thịt của hắn, trái tim nhỏ bé đập loạn
thình thịch, nhớ tới năm đó Thiên hậu nương nương đã cùng với vị Trắc
Phi này hai bên ở Thiên hà liều mình đánh nhau, không khỏi đổ mồ hôi ướt cả sống lưng, cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn khi sinh muộn mấy vạn
năm.
Nhạc Kha cách ta một lớp y phục, ôn nhu nói: “ Mẫu phi không biết đấy thôi, tiểu tước này chính là hài nhi giữa đường cứu được, hiện giờ trên người vẫn còn bị thương.”
Chỉ nghe thấy Côn Lôn Trắc
phi không lạnh không nhạt nói: “Nếu như con tiểu tước này bị thương, chi bằng lưu lại đây để mẫu phi chăm sóc, con chỉ cần yên tâm đi Đông Hải.”
Không biết vì sao, lời này của bà qua tai ta, chỉ khiến ta rùng mình ớn lạnh.
Liền dựa sát vào trong lồng ngực Nhạc Kha.
Nhạc Kha thở dài một tiếng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Mẫu phi, người cũng biết
trước nay Thiên hậu nương nương đều nắm quyền hành to lớn, cho dù phụ
quân có tống bà ấy vào thiên lao, nghĩ muốn loại trừ hết thế lực bà ấy
cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Huống hồ hài nhi cứu thoát
được mẫu phi là đủ, đối với danh lợi của Thiên giới hoàn toàn không có
hứng thú. Chỉ hi vọng thân thể mẫu phi mạnh khỏe, hài nhi và ý trung
nhân ý hợp tâm đầu, tránh xa khỏi việc tranh quyền đoạt lợi.”
Côn Lôn Trắc phi cúi đầu một chút, yếu ớt nói: “Lẽ nào con thật sự không
thích ngai vị đó? Nếu con thích, Mẫu phi dù có chết cũng sẽ để con ngồi
an ổn vị trí này.”
Trong lòng ta lo lắng, thầm nghĩ, nếu Nhạc Kha thật sự bị Côn Lôn Trắc phi đẩy lên ngôi vị Thiên đế, nhân duyên giữa
ta và hắn e là sẽ kết thúc, vì vậy vểnh tai nghe ngóng, sợ hắn sẽ đồng
ý.
Có lẽ hắn cảm nhận được nỗi bất an trong lòng ta, dùng tay vỗ
nhẹ hai cái nơi lồng ngực, như thể đang trấn an. Chỉ nghe thấy hắn quỳ
“phịch” xuống, “cộp cộp cộp” dập đầu ba cái: “Hôm nay hài nhi chỉ muốn
hỏi mẫu thân một câu, mẫu thân bị giam trong ngự hoa viên Thiên giới,
đến tận bây giờ đối với phụ quân vẫn nhớ mãi khó quên?”
Lúc Thiên đế còn trẻ phong lưu thế nào đương nhiên không cần phải nói. Chỉ là
trong từng ấy năm, bên người ngoại trừ Thiên hậu nương nương cũng chẳng
còn mỹ nhân nào khác, Côn Lôn Trắc phi oán giận nói: “Con nói nhảm nhí
gì vậy? Tuổi tác của mẫu phi cũng chẳng còn trẻ trung gì, lại còn có thể dễ dàng bị mấy câu dỗ dành ngon ngọt của nam tử anh tuấn trẻ tuổi mà
phó thác chuyện chung thân sao.”
Ta thầm nghĩ bà oán hận Thiên đế không chung thủy, năm đó bị ông dùng hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ cưới về.
Trái ôm phải ấp, không biết quý trọng, có lẽ chỉ là để thỏa mãn thói hư
vinh của nam nhân mà thôi.
Nhạc Kha do dự nói: “Mẫu phi lẽ nào đối với phụ quân vẫn còn lưu luyến không thôi?”
Côn Lôn Trắc phi buồn bã thở dài một tiếng: “Mẫu phi sống ở đây đã mấy vạn
năm, nhưng trăm năm vui vẻ cũng chưa từng có, bản thân cùng Tề Liễu gả
cho phụ quân con, thì từng chút từng chút đều tranh giành, mọi chuyện
không chịu nhường một bước, cuối cùng nghĩ thấy sớm đã mất đi tấm lòng
thanh bạch tốt đẹp trước đây, dáng vẻ quá quắt, lẽ nào vẫn còn là một
Tiên tử không màng danh lợi của Côn Lôn Tiên giới. Vạn năm qua bị Lưu
Chỉ và con tiện nhân Tề Liễu hợp lực giam giữ nơi hậu hoa viên, ngày
ngày cứ u u mê mê.” Chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở trầm thấp: “Mẫu phi
ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu năm, thế nhưng phụ quân con không biết đã
thêm bao nhiêu người mới, nếu không phải năm đó có chút tình nghĩa, sợ
là hiện giờ ông ấy ngay đến mẫu phi là ai cũng nhận không ra?”
Thân người rung lắc, nghĩ thấy có lẽ Nhạc Kha từ trên đất đứng dậy, nhẹ
giọng khuyên nhủ Côn Lôn Trắc phi: “Nếu mẫu phi đã thông suốt, vì sao
không quay về Côn Lôn Thần giới? Làm một tán tiên tiêu dao tự tại, còn
hơn là ở đây tính tính toán toán.”
Côn Lôn Trắc phi dường như có chút dao động, lời nói cũng trở nên gấp gáp hơn.
“Chuyện này không gấp, Mẫu phi sẽ suy nghĩ thử xem.”
Nhạc Kha cũng không miễn cưỡng nữa, thăm hỏi bà vài câu rồi cáo từ. Ta đoán
nơi này đã cách tẩm điện của Trắc Phi nương nương một khoảng khá xa,
liền từ nơi cổ áo của hắn ló đầu ra quan sát xung quanh, thì ra đây
chính là nơi mà lần trước Nhạc Kha ngụ lại trước khi ta rời đi.
Hắn lơ đãng cứ thế một đường mà bước, ta biết bên Thiên hà đã có Thiên binh Thiên tướng đợi xuất phát, có lòng muốn an ủi hắn vài câu, lại sợ một
con chim sẻ tầm thường thốt ra tiếng người sẽ dọa sợ mấy cung nga, đem
tới phiền phức cho hắn nên đành phải dùng mỏ mổ lên trên da thịt hắn.
Đang lúc mổ đến hăng say thì nghe đượ