
Điểu
Tộc. Dù sao vẫn tốt hơn Điểu Tộc bị hủy trong tay cường bạo của Đan Chu
và dì gấp trăm lần?
Ngày thứ hai, sắc trời còn chưa rạng, liền có Tiểu Hoàng của Thiên Giới đến trước cửa tuyên chỉ: hôm trước Thiên Đế
tặng pháp bảo cho Thái tử điện hạ, dẫn theo chúng chiến tướng đến Đông
Hải tiêu diệt Giao Nhân, Thái tử lại một lần nữa xuất binh bất lợi, nếm
mùi thất bại.
Thiên Đế suy đi tính lại, nghe nói trưởng tử tu vi
cũng coi như không tệ, cấp tốc triệu trưởng tử lên Thiên Giới nghe lệnh, dẫn binh xuất chinh, dẹp yên loạn tặc.
Ta ở trong phòng do dự
thật lâu, hiện nay Nhạc Kha hồn phách không ổn, lại bảo hắn giao chiến
với thủ lĩnh Giao Tộc. Giao Vương am hiểu nhất là ảo thuật, người có hồn phách không đủ mà đến đó, quả thực chẳng khác gì đi tìm đường chết.
Cũng không biết độc kế này là do ai bày ra, đích thật quá độc ác.
Hôm nay Điền Trì Giao Vương ăn mặc chỉnh tề, sáng sớm đã báo tin này cho ta biết, hiện tại sắc mặt lạnh lùng ngồi ở trước bàn, trầm ngâm nói:
“Thanh nha đầu, ngươi cảm thấy…… phần thắng của Tam tiểu tử như thế
nào?”
Lòng ta chợt lạnh, chậm rãi lắc lắc đầu. Lúc này cho dù đi
thành Tu La nhờ phụ thân giải trận pháp Tục Hồn thì thời gian cũng không kịp. Huống chi Thiên Giới triệu gấp, trước mắt Nhạc Kha một khắc cũng
không ngừng mà phải trở về thiên đình, lãnh binh nắm giữ ấn soái, quyết
chiến sinh tử với Giao Vương.
Từ trước đến nay Điền Trì Giao
Vương chưa bao giờ có vẻ mặt lạnh lẽo như bây giờ: “Ý của ngươi là Tam
tiểu tử hoàn toàn không có phần thắng?”
Mắt ta tựa hồ muốn bắn ra lửa, thâm hận người bày ra kế sách này: “Giao Vương cũng biết ba hồn
phách của Nhạc Kha chỉ có hai hồn ở trong cơ thể, một hồn khác thì đang
bị trấn giữ ở bên ngoài?”
Giao Vương gật đầu: “Lần này nó đến
thăm ta thì ta đã nhận ra có điều không đúng. Trước kia có chút hay
quên, nhưng cũng không hồ đồ như hiện nay. Đang lơ mơ như vậy mà giao
đấu với Giao Vương, không phải là tìm chết sao?”
Ta không thể suy nghĩ nữa, nếu hắn thua dưới tay Giao Vương vô cớ mất mạng…… bảo ta làm
sao chịu nổi những ngày tháng tịch mịch nơi tiên nhai sau này? Người
không khỏi sợ run, sốt ruột lo lắng nói: “Lần trước lúc ta chia tay với
hắn, hồn phách của hắn vẫn rất ổn. Nhưng lần này gặp lại, chẳng những
hồn phách không ổn, ngay cả Côn Lôn Kính cũng không thấy đâu. Nếu bên
người hắn mang theo Côn Lôn Kính, ta cũng yên tâm một chút.”
Giao Vương trầm tư một hồi, trấn an ta nói: “Thanh nha đầu đừng nóng ruột,
nay mặc dù nó đã trở về Thiên Giới, nhưng mẹ con Lăng Xương vẫn còn
những quan hệ rắc rối khó gỡ trên Thiên đình, thiết lập đã mấy vạn năm,
há có thể dễ dàng nhượng lại vị trí? Hay là kẻ trộm Côn Lôn Kính và
người khuyên đẩy nó ra chiến trường là cùng một bọn?”
Đầu óc ta choáng váng, trong miệng đắng chát, vội hét lên: “Chuyện này phải làm sao đây?”
Ta niệm một câu quyết, dùng tiên pháp viết lại những nét bút màu xanh trên giấy, rồi đưa bức thư ấy cho Hùng Lực, bảo hắn trở về Tu La giới xin
phụ thân phá giải trận pháp Trấn Tục Hồn trên phần hồn phách còn lại của Nhạc Kha. Thư viết xong, ta rời khỏi ghế đi ra phía cửa, lại nghĩ tới
Điền Trì Giao Vương còn đang ở trong phòng nên có vài phần ngượng ngùng
quay đầu lại bảo: “Giao Vương đừng trách, trong lòng Thanh Loan đang rất lo lắng nên thiếu chút nữa đã quên mất Giao Vương. Bây giờ ta phải đi
tìm hắn, lén theo hắn đi Thiên Giới, theo hắn ra chiến trường. Mặc dù
hắn đã quên ta, nhưng có ta ở bên cạnh thì hắn vẫn sẽ có chút chuẩn bị
đề phòng.”
Điền Trì Giao Vương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng không biết đang nhớ tới ai, nét mặt dần dần hiện ra vẻ ôn nhu: “Trước đây ta
luôn cảm thấy thanh danh của mình rất phóng túng, không xứng với nàng,
nay mới biết được, chẳng qua chỉ là tục danh bên ngoài mà thôi, lưỡng
tình tương duyệt, sớm tối gắn bó cùng nhau, nguy nan cùng tiến cùng lui
mới quan trọng.”
Đột nhiên nhướn mày cười với ta, thanh tú tao
nhã không kể xiết, dường như so với Điền Trì Giao Vương vô tích sự trước kia là hai con người khác nhau, ông ấy rất thành khẩn cúi người, hành
một đại lễ với ta: “Đa tạ Thanh nha đầu!”
Lời vừa dứt thì người
đã dời bước đi lướt qua ta, góc áo bào gợn sóng theo bước chân vô cùng
phong lưu anh tuấn, ta cảm thấy dường như đây là lần đầu tiên ta gặp ông ấy, kinh ngạc nhìn một hồi, đột nhiên nhớ tới chuyện khiến mình lo lắng phiền lòng, mỉm cười tự giễu, hóa thành một con cá bơi đến chỗ Nhạc
Kha.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, hôm nay Nhạc Kha phải
rời khỏi nơi đây, Đông Hải Long Vương cùng Vương phi, thêm toàn bộ huynh đệ tỷ muội trong nhà đều đến tiễn đưa. Ta hóa thành một con cá nhỏ lẳng lặng lẩn vào đám người trong khoảng thời gian cỡ một chung trà, vừa
nghe Long Vương Phi khóc thút thít, vừa phiền muộn vô cùng.
Cũng
may hôm nay Bích Dao có vẻ rất hiểu chuyện. Lúc Long Vương Phi được mọi
người khuyên giải thì bà vừa khóc vừa giãy ra ngoài, chỉ luôn lặp lại
câu hỏi: “Ai đề ra kế sách này, ai muốn con ta đi chịu chết chứ?”
Tựa như bị lòng căm phẫn che mất lý trí, từng chữ từng chữ giống