
c một thanh âm hết sức quen thuộc
có vài phần tức giận : “Đại vương huynh đây là muốn chuẩn bị xuất phát?”
“Tam đệ.”
Lời này của Nhạc Kha đã nhắc nhở ta, người đến chính là Đồng Sa.
“Nghe nói đại vương huynh và Giao tộc thái tử là hảo bằng hữu. Nhị ca và Giao vương lưỡng bại câu thương, hiện giờ khắp Đông Hải thế cuộc giằng co,
chỉ đợi đại vương huynh kỳ khai đắc thắng1, đem Giao nhân xẻ da lóc thịt moi gan, vì những tướng sĩ của Thiên giới ta rửa hận.”
1 vừa xuất quân đã thắng
Ta nghe thấy hắn nói đến nghiến răng nghiến lợi, lo lắng cho Ly Quang vô
cùng. Lông vũ dán sát vào da thịt Nhạc Kha, cảm nhận được hắn toàn thân
cứng ngắc, chỉ thấy trong lòng ẩn ẩn đau. Năm đó ba người bọn ta ngao du sơn thủy, mặc dù cũng có lúc tranh cãi nhưng lại không có nửa điểm khúc mắc, hiện giờ ngang nhiên đối địch, Nhạc Kha khoác áo ra trận , nếu như không thể lấy được mạng Ly Quang, cũng không biết sẽ bị trừng phạt với
tội danh gì nữa.
Nhạc Kha trầm giọng nói: “Vương đệ nếu như không yên tâm, chi bằng thỉnh ý chỉ của phụ đế, cùng huynh thảo phạt Giao tộc?”
Tiếng bước chân càng tiến sát gần một chút, có tiếng nói cực nhỏ cực nhẹ lướt qua tai: “Đại vương huynh trước nay hồn phách không ổn định…Trong tay
mẫu hậu có một bảo vật, là một thần kính một mặt tối đen có khắc chim
loan, không biết đại vương huynh có nghe qua chưa?”
Trái tim ta
nhảy lên tới cổ họng, miêu tả của hắn chính là hình dáng của Côn Lôn
Thần kính. Nhưng nghe nói Thiên hậu bị tống giam vào Thiên lao, trong
tay vì sao lại có Côn Lôn Thần kính? Nhạc Kha từ khi mất đi Côn Lôn thần kính, hai hồn không ổn định, hiện giờ chỉ cần không cẩn thận một chút,
sợ là hai hồn sẽ rời bỏ thân thể mà đi, việc đó cực cực kỳ không tốt.
Bản thân Nhạc Kha lại không chút để ý, “Tam vương đệ lo lắng nhiều quá.
Chẳng qua là một tấm kính bỏ đi, ngoại giới lại đồn thổi thần kính này
thần kính nọ, nếu như Thiên hậu nương nương đã thích, chi bằng tặng cho
Thiên hậu nương nương ở trong ngục ngắm nghía đi.”
Ta đoán Đồng
Sa nghe thấy lời này nhất định sẽ tức giận đến méo mũi. Hắn vốn tưởng
tấm kính này là vật cực kỳ trân quý, không dè Nhạc Kha mở miệng lại chưa từng cầu xin đòi lại kính, nhưng một câu nói liền chỉ rõ tình cảnh hiện tại của Thiên hậu.
Thiên hậu tôn quý, lại bị tống vào lao ngục, cũng chẳng thể coi là chuyện vẻ vang gì.
Đồng Sa đại thể là bị chọc giận dữ dội, mở miệng cũng không thèm lựa lời,
mỉa mai nói: “Thân thể này chẳng qua là tên ngốc tử Long tam, còn về hồn phách bên trong, cũng không biết liệu có phải là đại vương huynh, cho
dù Phụ quân thừa nhận là trưởng tử, cũng không có lý nào lại đem vị trí
tôn quý cho một kẻ đầu óc mơ mơ màng màng. Huống chi- -“ Hắn kéo dài
giọng: “Nhị ca đã xin mẫu hậu, đem tấm kính đó đi Đông Hải đối phó Tử
Mạch rồi.”
Tử Mạch lợi hại thế nào, ta và Nhạc Kha đều đã chứng
kiến. Vạn nhất Tử mạch hủy đi Côn Lôn thần kính, ba hồn của Nhạc Kha sẽ
không thể nào quay về, chuyện này có chỗ nào tốt chứ?
Nhạc Kha
bình tĩnh nói: “Vi huynh cáo từ, đi Đông Hải diệt trừ Giao tộc, Tam
vương đệ nếu đã không chịu đi cùng vi huynh, vậy vi huynh đành đi trước
một bước.”
Đồng Sa nói rất nhiều, thế nhưng lại không thể khiến
hắn tức giận, ngược lại bình tĩnh trầm ổn, khiến ta nảy sinh một tia cảm giác khác lạ.
Ngày thường hắn đối với ta vui cười buồn bực, hiện giờ Đồng Sa ngay cả lời mạo phạm đến Thiên đế trưởng tử cũng dám nói,
thế nhưng lại không thấy hắn tức giận, hay là vì quá tức giận mà nhất
thời một câu cũng không nói được?
Ta ở trong ngực hắn vẫn không
nhúc nhích, dần dần nghe thấy tiếng bước chân, rõ ràng là đã tách khỏi
Đồng Sa. Lại qua một chút nữa, chỉ nghe thấy Chu Tước Thần Quân hào sảng nói: “Đại vương tử cuối cùng cũng đến rồi? Nếu thuộc hạ còn đợi lâu
thêm chút nữa, nhất định cho rằng đại vương tử không muốn thống lĩnh
chúng ta đi diệt trừ Giao tộc cho nên mới kéo dài thời gian.”
Người trước giờ tùy ý đã quen, tính tình lại nóng như lửa, chính là một người không thích quanh co lòng vòng trong chúng tiên nơi Tiên giới. Hiện giờ Nhạc Kha có thể cùng người xuất chinh, thật khiến ta an tâm phần nào.
Chu Tước Thần Quân nổi tiếng là công chính liêm minh, nhất định không bị
Thiên hậu nương nương mua chuộc. Dựa vào điểm này, đã biết Thiên đế lo
nghĩ cho hắn, e rằng Thiên hậu muốn dùng thủ đoạn thì nhất định khó có
khả năng thành công. Lời nói trước đó chẳng qua Đồng Sa điện hạ nói để
xả giận mà thôi.
Trong phút chốc chúng tướng tiến đến tham bái
hoàn tất, thiên binh thiên tương đằng vân hướng về Đông Hải mà đi. Ta
len lén từ cổ áo Nhạc Kha thò đầu ra, nhìn thấy mây khói lượn lờ, gió
mát thổi vào mặt, có vài phần giống với đi đạp thanh chứ không hề có cảm giác đang liều mình ra trận, trong lòng không khỏi thất vọng.
Đông Hải, sóng dữ
nghìn trượng, trên đỉnh sóng là bầu trời cao vợi dày đặc mây đen, như
thể sắp sửa rơi xuống. Nhạc Kha thống lĩnh một đội Thiên binh thiên
tướng đứng trên đám mây, dưới chân hải âu cất tiếng kêu thê lương, lướt
sóng chao lượn, đàn cá mập mắt mũi nhập nhèm, bơi hỗn