
chỉ muốn ta ở bên cạnh bà nhiều hơn một chút mà thôi, cũng không còn hy
vọng xa vời nào nữa.”
Ta bỗng nhiên ngừng giãy giụa, cảm thấy bủn rủn, nghĩ đến Côn Lôn Trắc Phi bị cấm chú trong một khoảnh đất chỉ
khoảng một tấc vuông trong suốt mấy vạn năm, hiện nay được con trai ruột tìm đến, tất nhiên là muốn đoàn viên với hắn. Tấm lòng mẫu thân của bà
cũng giống như nỗi nhớ thương mà phụ thân dành cho ta, nếu ta lừa Nhạc
Kha đi Tu La giới, bị Thiên Đế biết được sẽ đổ tội danh thông đồng với
tộc Tu La lên đầu hắn, khiến cho mẹ con họ không gặp được nhau, như vậy
thì làm sao cho tốt đây?
Trong lòng do dự vô cùng, trùng hợp lại
bị đặt trong lồng ngực của hắn, cảm nhận được hơi ấm trong lòng hắn, vì
thế lẳng lặng nằm yên lại, tựa như nỗi tương tư trong mấy tháng qua dần
dần được nhịp tim trầm ổn kia xoa dịu.
Ta chưa bao giờ cách lồng ngực một người gần đến thế.
Cũng chưa bao giờ mang theo vấn vương sợ hãi sâu đậm như thế, giống như sắp chia lìa, từ nay không gặp lại nữa.
Thật lâu sau mới nghe thấy Bích Dao thấp giọng nói: “Tam ca, muội đã suy
nghĩ lâu rồi, có chuyện muốn cầu xin. Mong rằng huynh sẽ đồng ý.”
Bàn tay đang ấn chặt cũng cảm nhận được ta không còn giãy giụa nữa nên cuối cùng cũng từ từ buông ra,“Tiểu muội muốn nhờ chuyện gì?”
Bích
Dao nói: “Muội nghe nói, không bao lâu nữa Thiên Giới sẽ lại phát binh
với Giao Tộc, mặc dù chiến tướng như mây, nhưng người lãnh binh tất
nhiên là hai vị vương tử của Thiên Đế.”
“Quả thật phụ đế có ý này.”
Bích Dao vội vàng nói: “Tam ca, ban đầu muội ngăn cản Tam ca dẫn binh đánh
Giao Nhân chính là bởi vì Tam ca và Ly Quang ca ca có gần một vạn năm
giao tình, mai kia gặp nhau trong cảnh binh đao, tình cảm ắt hẳn sẽ đổ
vỡ, trong lòng Bích Dao rất đau khổ. Nhưng vừa rồi Bích Dao suy nghĩ,
nếu để Lăng Xương dẫn binh, lần này y tất nhiên sẽ mang theo pháp khí
lợi hại đến để khắc chế Tử Mạch, nếu Giao Nhân bị thua, Ly Quang ca ca
đương nhiên như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chặt chém. Ca ca, tốt xấu gì huynh cũng nên chừa cho huynh ấy một con đường lui để giữ được
tính mệnh của huynh ấy.”
Lại nghe “phịch” một tiếng, giống như có vật nặng rơi xuống đất vậy.
Khi ta nghe thấy lời này của Bích Dao thì vừa lo lắng lại vừa cảm phục.
Tình cảnh của Ly Quang dĩ nhiên rất đáng lo ngại, nếu giờ phút này ta có thể chia làm hai, tất nhiên cũng muốn âm thầm giúp đỡ hắn trên chiến
trường. Nếu gióng trống khua chiêng, ắt sẽ bị những người không biết nội tình nghĩ Giao Tộc và Tu La Tộc liên minh, đây cũng là điều mà Tu La
phụ thân không muốn thấy. Lại khâm phục Bích Dao tâm tâm niệm niệm nhớ
nhung Ly Quang như vậy, khiến ta tự ti.
Nếu Ly Quang có thể chung tình với nàng, hai người kết duyên sơn thủy, dường như đây là một chuyện rất mỹ mãn.
Nhưng hiện nay trận hỗn chiến giữa Thiên Giới cùng Giao Tộc sắp xảy ra, bất
kể như thế nào, Ly Quang cũng không có khả năng thoát thân.
Người Nhạc Kha hơi xê dịch, quở trách: “Tiểu muội làm gì vậy? Thật sự đang
làm khó Tam ca. Muội quỳ trước mặt huynh như vậy, nếu để phụ vương mẫu
phi nhìn thấy thì thành ra bộ dáng gì nữa?”
Lòng ta kinh ngạc,
lúc này mới hiểu Bích Dao vì Ly Quang mà quỳ xuống cầu xin Nhạc Kha giữ
lại một mạng cho hắn. Thật lòng thở dài không thôi: Nha đầu ngốc, phái
ai xuất chinh cũng không phải do Nhạc Kha định đoạt. Hiện nay hắn chỉ
mới trở về Thiên Giới, căn cơ không vững, há có thể thao túng được Thiên Đế?
Mặc dù nàng ở sau lưng hãm hại ta, nhưng cũng không thực sự
thương tổn ta, chẳng qua cũng chỉ vì mỗi người đều có suy tính của riêng mình, một tấm chân tình yêu thương bảo vệ anh trai. Đến nay ta vẫn còn
nhớ rất rõ hình ảnh nàng Tiểu Long Nữ cài trên đầu viên trân châu màu
phấn hồng, say ngủ trong rừng san hô năm xưa.
Khi đó, chúng ta
đều còn trẻ, tâm như sóng biếc không vương bụi trần, không chấp nhận ý
trung nhân của mình có một chút không hợp ý, ngươi đã vô tâm ta đành bỏ
mặc, cho đến khi già chết đi cũng không muốn gặp lại.
Mà nay toàn thân vương bụi, một tấm chân tình trước nay chưa từng có, tuy bên ngoài được bao bọc bởi khiên giáp cứng rắn, nhưng trái tim cũng loang lổ vết
thương. Cho dù người trong lòng không hoàn toàn như mình mong muốn,
nhưng cũng đã học được sự cảm thông và buông bỏ.
Bích Dao cúi đầu khóc nức nở: “Tiểu muội biết Tam ca nay đã quên hết chuyện cũ, không
nhớ được lúc trước Tam ca là người hiểu rõ tiểu muội nhất. Nhưng tiểu
muội chỉ xin Tam ca có thể giữ lại tính mạng của Ly Quang ca ca.Muội với huynh ấy…Đời này sẽ chẳng thể nào nên duyên. Nhưng ít ra… ít ra muội
cũng mong muốn huynh ấy vẫn còn sống trên thế gian này, ít ra muội vẫn
có một người để mà nhung nhớ, có thể chịu đựng sống hết vạn năm vắng vẻ
cô đơn này.”
Mấy câu nói đó của Bích Dao thật sự đánh mạnh vào
lòng ta, khiến cho chút oán niệm còn sót lại của ta đối với nàng cũng
hoàn toàn tan biến. Hốc mắt ta cay cay, những tưởng sẽ chảy xuống vài
giọt lệ, nào ngờ chỉ mới dùng chút sức, lại nhả ra một chuỗi bọt bong
bóng nhỏ. Khi ta nhìn thấy chuỗi bọt bong bóng nhẹ nhàng từ trong áo
Nhạc