
thật cũng có thể xem là một chuyện tốt. Chỉ là, nếu như hắn đã nghe được
tiếng kêu của mẫu thân, đương nhiên không chịu buông tay, cho nên hẹn ta ban đêm cùng nhau đến Ngự hoa viên tìm kiếm, truy tìm chân tướng.
Có lẽ hôm nay hắn đã nói hết với ta, đem chuyện kia lý giải rõ ràng, kỳ
thật không giống bộ dạng kích động như đêm qua. Chỉ là đôi mi dài nhíu
chặt, lúc nghiêng đầu vô tình phát hiện ta cẩn thận dè dặt, vì vậy kéo
đôi tay lạnh buốt của ta qua, chà xát vài lần. Lòng bàn tay mồ hôi lạnh
đổ ròng ròng, hắn cũng không chút ghét bỏ, chỉ đem khăn lụa lau sạch.
Trong lòng ta sợ hãi, suy nghĩ vẩn vơ, khiến ta nhớ tới một chuyện khác, hỏi: “Ở trong Côn Lôn Kính ta nhìn thấy một người lướt nước mà đi, tiến vào
trong một gian thạch thất nhỏ…”
Hắn sờ sờ mấy sợi tóc trên đỉnh đầu ta, nói: “ Có phải nàng nhìn thấy một thiếu niên ngủ say trong quan tài?”
Ta gật gật đầu, nhất thời quên mất sợ hãi trong lòng, nói: “Thiếu niên đó là – -“
“Chính là tiểu cữu cữu của nàng.” Hắn vỗ nhẹ lòng bàn tay ta, cười đùa: “Sau
đó, ta dần dần tỉnh lại mới phát hiện ba hồn trên người đã thoát ra. Một hồn bị triệu tới trên người Long tam thái tử, một hồn vì bị tổn thương
quá nặng, ở trong Côn Lôn Kính tu bổ, hồn còn lại đại khái là do hôm đó
sự tình cấp bách, đương nhiên là được Tu La Vương dùng pháp thuật giữ
lại trên nguyên thể.”
Ta nhớ tới tính cách bất đồng của hai mảnh
hồn đó, bản thân ở trong Côn Lôn Thần Kính ngẫu nhiên gặp được chính là
phần hồn phong lưu tiêu sái, ngạc nhiên nói: “ Ta thấy ngươi sao lại có
lúc tính cách bất đồng, lúc nóng lúc lạnh.” Ngón tay chọc chọc vào lồng
ngực cường tráng của hắn, nói: “Trong thân thể này là mảnh hồn nào?”
Khóe môi hắn cong lên thành một đường, ẩn ẩn chút ý cười, nói: “Lúc trước
triệu tới trên thân thể này chính là mảnh hồn mà nàng gặp lần đầu tiên,
tùy tiện thích cười. Chỉ là sau này một mảnh hồn khác ở trong Côn Lôn
Kính tu bổ đã xong, liền lần theo dấu vết xuất ra ngoài, chiếm lấy thân
thể này. Nhưng cũng không biết là chiêu hồn đại pháp của Phụ vương không thành công hay bởi nguyên do gì khác mà hai mảnh hồn chung quy không
thể hợp nhất, vì vậy hồn phách bị trục xuất ra đành phải quay về trú tạm trong Côn Lôn Kính. Sau này bị Tử Mạch ở thành San Hô làm tổn thương,
mảnh hồn kia thế nhưng lại xuất ra quay về Côn Lôn Kính để tu bổ nên mới có thể hợp nhất hai hồn. Chẳng qua là hiện giờ nhất thời không gặp được Tu La Vương, tiên pháp ông ấy cao diệu, mảnh hồn được ông ấy giữ lại
cũng không thể thoát khỏi bản thể.”
Trong lòng ta nhất thời cảm
thấy khó xử. Hồn phách này chính là của Nhạc Kha, chân thân đó của hắn
với ta có chút xa lạ, nếu hắn quay về làm Trưởng tử của Thiên đế, đây
cũng là điều đương nhiên. Nhưng không biết vì sao ta lại có chút không
cam lòng. Có lẽ ta đã nhìn quen cái vỏ Long Tam thái tử, thay bằng một
cái vỏ khác, theo bản năng đương nhiên sẽ có cảm giác đấy chính là một
người xa lạ.
Hắn thấy ta cắn môi không nói, hỏi: “Tiểu a đầu đang nghĩ gì vậy?”
Ta thu hết dũng khí mới thành thật thay hắn nói ra lời: “Nếu ta là ngươi,
nhất thời đương nhiên cũng có chút khó khăn. Đã dùng quen thân thể của
Long Tam thái tử, lại quay về chân thân của mình…Nhưng nếu lâu ngày lại
không trở về chân thân, quả thực cũng không nên.”
Hắn gõ nhẹ trán ta một cái, thở dài: “Tiểu ngốc điểu suy nghĩ thật dễ dàng. Chẳng qua
tiên pháp nàng còn thấp, đương nhiên nhìn không ra nguyên thể ta đã bị
hủy hoại, chẳng qua là Tu La Vương dùng tiên pháp chắp nối lại mà thôi.
Có muốn dùng cũng không thể được a. Hiện tại phương pháp tốt nhất chính
là làm cho mảnh hồn bị trấn giữ thoát ra, ba hồn hợp nhất, chứng bệnh
hay quên của ta đại khái mới có thể khỏi được. Đó là tiên pháp, đương
nhiên cũng có thể trị liệu.
Lời này kỳ thật đã giải tỏa được băn
khoăn trong lòng ta. Ngẩng đầu nhìn, màn đêm càng lúc càng đậm, không
khỏi ngạc nhiên nói: “Đêm nay thật kỳ lạ, đã đợi quá nửa đêm vì sao vẫn
không có tiếng nói?”
Nét đau khổ ẩn nhẫn chợt lóe lên trên mặt hắn. Kéo bàn tay ta nói: “Chi bằng thử tìm chung quanh xem?”
Nhưng đêm nay Ngự Hoa Viên yên tĩnh vắng vẻ, bất quá chỉ là tiếng côn trùng
nỉ non cùng tiếng gió xào xạc, ngoài ra không còn bất kỳ động tĩnh nào
khác. Mắt thấy hai canh giờ nữa lại trôi qua, bầu trời dần sáng, đêm nay khẳng định lại không thu hoạch được gì, hai chân ta mệt mỏi đau nhức âm ỉ, an ủi hắn: “Có lẽ là đêm nay Thiên phi nương nương mệt nên tìm chỗ
nghỉ ngơi rồi, chi bằng buổi tối chúng ta lại tới?”
Hắn ngẫm nghĩ, không còn cách nào khác, đành phải rời khỏi nơi này.
Ta với hắn vừa đi vừa nói chuyện, lại nhớ tới Ly Quang cô đơn một mình nơi hàn đầm, bàn bạc với hắn: “Chi bằng chúng ta tới thiện phòng lén trộm
chút điểm tâm sáng cho hắn lót dạ?”
Hắn gật gật đầu, nói: “Cũng thật làm khó hắn rồi. Nếu như không phải tìm nàng…Đều là nàng chim ngốc này!”
Ta đã biết hắn sẽ không nghĩ mình là “Tiểu cữu cữu”, trong lòng cực kỳ
bình tĩnh, đáp trả lại: “Ngươi chẳng qua là một con rồng ngốc, có tư
cách gì kêu ta là chim ngốc?”
Hắn đột nhiên tiến