
mất hứng: Chu Tước Thần Quâng nhận được ý chỉ của Thiên đế, nửa đêm hôm
qua đã xuống hạ giới rồi.
Trong lòng ta nhớ tới sợi tơ hồng trên
chân, cũng không biết là do tơ hồng hay nguyên nhân nào khác, lần này
gặp lại Nhạc Kha, trong lòng có chút khác lạ, đôi lúc không thể kiềm nén được cảm giác mềm yếu trong lòng. Nghĩ thấy có lẽ sớm cắt đứt tơ hồng,
loại tâm tình khác lạ này sẽ có thể dần tiêu biến đi, lại càng mong mỏi
ngày quay lại của Chu Tước Thần Quân. Nhưng tiểu đồng bất quá làm nhiệm
vụ quét dọn tiếp khách, loại sự tình này cũng không biết rõ tường tận.
Ta hết cách đành bất mãn trở về. Mới tới trước cửa Hoa Thanh Cung đã nghe
thấy trong viện tiếng nói chuyện huyên náo, một thanh âm trong trẻo nũng nịu nói: “Thái tử ca ca, phong cảnh nội điện của huynh thật không tệ.”
Chính là Bích Dao. công vụ, cũng không phải là bận rộn kiếm kế sinh nhai a? Chả trách vạn năm vẫn còn lông bông một mình.
Nét mặt hắn ngưng trệ, thả váy ta xuống, cất giọng hỏi: “Tơ nhân duyên này
chỉ quản nhân duyên của người phàm, sao lại ở trên chân của nàng?”
Ta muốn bịa ra lời nói dối nào đó để hắn không truy cứu nữa, nghĩ nghĩ một hồi nói: “Đương nhiên là mẫu thân ta xin Nguyệt Lão tự tay buộc lên
chân tiểu tiên, Tam Điện hạ lẽ nào không tin?”
Hắn không chút do dự gật gật đầu nói: “ Mẫu thân nàng không làm những việc vô vị như thế.”
Tức giận đến độ ta thiếu điều cắn đầu lưỡi của mình, suýt nữa quên mất hồn
phách bên trong người này với mẫu thân có mối quan hệ. Vắt óc suy nghĩ
muốn nghĩ ra một việc gì đấy qua loa đại khái, chỉ mong hắn hiện tại sẽ
không tiếp tục truy vấn việc tơ hồng, qua vài ngày nữa, ta tới xin Chu
Tước Thần Quân thay ta chém đứt tơ hồng, sẽ lại không có gì để mà lo
lắng.
Vì vậy liền nói: “Đêm qua Thanh Loan xuống tay hơi nặng,
vẫn mong Điện hạ đừng để bụng! Thanh Loan ở đây xin nhận lỗi với Tam
điện hạ. Chỉ là đêm qua Tam điện hạ là bị trúng ảo thuật của Giao tộc?
Thật sự có chút dọa người”
Ta không nói đến chuyện này còn đỡ,
vừa nhắc tới sắc mặt hắn lập tức như giá lạnh tháng sáu, khí lạnh bức
người. Đương lúc ta phân vân liệu liệu có nên chạy trốn hay không, hắn
lại nói ra một câu long trời lở đất: “Thanh âm đêm qua, là giọng nói của mẫu phi ta.”
Ta lắp ba lắp bắp
nói: “Mẫu phi của ngươi không phải ở Đông Hải Long Cung sao?” Trong giây lát bỗng nhớ tới một chuyện cũ trước đây.
Bà lão quét dọn núi
Đan Huyệt từng kể, mẫu thân từng nhặt về một con rồng, lúc ta ở trong
Côn Lôn Kính cũng từng thấy qua Nhạc Kha gọi một chim loan lông vũ màu
xanh là tỷ tỷ, lúc đó ta cũng không thể xác định đấy là mẫu thân, chỉ
phỏng đoán thân phận của hắn mà thôi.
Thần sắc Nhạc Kha có chút
bi thương nói: “Thanh nhi cũng biết, Đông Hải Long Vương Tam thái tử từ
khi sinh ra chính là một bào thai vô hồn? Hồn phách trong thân thể này
là do Long Vương sau này dùng chiêu hồn đại pháp triệu tới?”
Ta gật gật đầu. Việc này lúc ở thành San Hô Giao Vương đã từng nói qua, ta cũng không có gì ngạc nhiên.
Hắn ngây ngốc nhìn ta một hồi, nói: “Vậy Thanh nhi cũng biết, hồn phách Long Vương triệu đến là hồn phách của ai?”
Trong đầu ta như có một cái chùy lớn không ngừng nổi trống, như thể nghe thấy thanh âm rung trời chuyển đất, nhưng tay chân mặt mũi ngược lại cực kỳ
tĩnh lặng, ngay cả tiếng lá cây tử đằng rơi khe khẽ cũng có thể nghe
thấy. Hắn chậm rãi nói bên tai: “Năm đó, Thiên giới thái tử cưới hai vị
Trắc phi, một vị chính là con gái của chiến thần Thiên giới, vị còn lại
là Tiên tử của Côn Lôn Thần giới Ngọc Hư Phong. Mẫu phi của ta chính là
đến từ Côn Lôn Thần giới. Sau đó phụ vương xuống hạ giới chấp hành thiên vụ, ta chẳng qua vừa tròn sáu trăm tuổi, mẫu phi đánh không lại vị nữ
tử chiến thần đó, liền ném ta từ trên Cửu Trùng Thiên xuống, căn dặn ta
dù gì cũng không được để lộ thân phận, lại đem thần vật thượng cổ của
Côn Lôn Thần giới là Côn Lôn Kính cột trên người ta để bảo vệ cho ta.
Không ngờ ta sau khi rơi xuống hạ giới lại vừa vặn rơi trên nhành cây
ngô đồng ở núi Đan Huyệt, vừa vặn được mẫu thân nàng là Bích Hoàng công
chúa cứu.”
“Mẫu thân…Mẫu thân đã cứu ngươi?” Suy đoán trong lòng
được chứng thực, ta nói không nên lời đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy
trước mặt chính là tầng tầng sương vụ, muốn vén lên mà không vén được.
Chuyện của mẫu thân năm đó, ngoại trừ Tu La Vương thì chỉ có người trước mắt là rõ ràng nhất, cũng không giống với Giao Vương, trong đó còn có
cả lời đồn đãi, không thể khiến ta tin được.
Hắn gật gật đầu,
nói: “Năm đó ta được mẫu thân của nàng cứu, tiếng là tỷ đệ nhưng kỳ thực lại như mẫu tử. Đúng lúc người tròn hai vạn tuổi, dẫn theo ta ra ngoài
du ngoạn. Không ngờ sau đó lại tình cờ gặp Tu La Vương.”
Trong
lòng ta kích động, tựa như thủy triều không ngừng dâng lên, hết nửa ngày mới mở đôi môi khô khốc, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân cùng Tu La Vương…Hai
người họ…”
Nhạc Kha dường như hiểu được sợ hãi của ta, đưa tay
nắm chặt tay ta, ta lúc này mới cảm giác được bản thân đang siết chặt
tay thành nắm đấm, căng thẳng đến độ toàn thân đều cứng ngắc. Hắn t