
cuộn,
ta mặc dù có cánh cũng khó thoát, nhưng trong lòng đã có người đáng để
ta dốc lòng dốc sức, hận không thể lập tức gặp người, không còn lìa xa.
Sắc đêm dần nhạt, ánh dương bắt đầu xuất hiện, trước mắt tựa như có muôn
ngàn tia sáng, không còn u tối, mây mù khó xua. Ta niệm một câu quyết
đem mấy thứ trong phòng trả về, hướng hai người bọn họ khoát khoát tay,
quay đầu mỉm cười rạng rỡ: “Hay là đêm mai lại gặp nhau đi. Ta phải đi
trước rồi.” Bước nhanh mấy bước, nhớ ra nếu lại quay về muộn, e sẽ bị
Thái tử trách phạt, gọi mây tới quay về Hoa Thanh Cung.
Cũng
không biết đêm qua Thái tử điện hạ mở yến hội thế nào, nhưng hôm nay lúc ta về đến trước cửa Hoa Thanh Cung, Lưu Niên nét mặt đau khổ đang đứng
trước cửa cung trông ngóng đã lâu. Thấy ta đáp mây xuống, chạy lên phía
trước kéo ta nói: “Cô nãi nãi, cô trốn mất một ngày một đêm cũng không
thấy bóng dáng, Thái tử điện hạ tìm cô không biết bao nhiêu lần. Đêm qua nổi cáu, cô không về ta cũng không được đi nghỉ.”
Ta thật không
biết Thái tử điện hạ lại có tính khí nắng mưa thất thường thế này. Trước đó một khắc còn cười như gió xuân, một khắc sau đã như rét lạnh đầu
đông. Nhưng đêm qua ta đã thông suốt được rất nhiều chuyện, trước mặt
giờ là kim quang đại lộ, không còn một chút mây mù, lẽ nào lại ngại tính tình thế này của Thái tử?
Lưu Niên lôi kéo ta thẳng tiến vào
trong Chu Tước Điện, Thái tử điện hạ trầm tĩnh ngồi sau án thư, thấy ta
tiến vào, trầm trầm nói: “Chưởng lại thật sự còn biết quay về?”
Ta ngáp dài qua quít với hắn: “Cung điện thiên giới thật sự hơi nhiều.
Lần trước Thái tử vứt ta ở một nơi xa lạ, mệt chết tiểu tiên đến quá nửa đêm mới mò về được. Đêm qua trong điện quá mức náo nhiệt, tiểu tiên
nghĩ thấy mấy vị Vương tử công chúa cũng không cần tiểu tiên hầu hạ,
liền lười biếng trốn đi. Nghe Lưu Niên nói Điện hạ đang tìm tiểu tiên,
có chuyện gấp sao?”
Hắn nghẹn giọng, cẩn thận quan sát ta, có lẽ
thấy ta khí định thần nhàn, nói: “Lẽ nào đi gặp tình lang? Đêm qua Đông
Hải Long tam thái tử ở trong điện, ta thấy hắn sau đó cũng chạy ra
ngoài. Chẳng lẽ hai người ở cùng với nhau?”
Ta thấy mắt hắn tràn
ngập âm u, lời trong miệng cũng phải nuốt xuống, lắc lắc đầu nói: “Điện
hạ đang nói đùa sao? Ta với Long Tam thái tử trước giờ không hợp nhau,
nếu hợp sẽ không đánh hắn một trận, chọc giận Đông Hải Long Vương cáo
trạng lên Thiên đình?”
Hắn gật gật đầu, lại như có chút run rẩy
nói: “Chỉ là tơ hồng đó…Lẽ nào nàng thật sự một chút cũng không có cảm
giác tim đập thình thịch?”
Ta thấy hắn bám riết không buông thế
này, nhớ tới mẫu thân của Lăng Xương Thái tử, Thiên hậu nương nương hiện tại cũng không phải là ngọn đèn hết dầu, Thái tử nếu thừa hưởng vài
phần di truyền của mẫu thân, không biết liệu có phải cũng là một chủ
nhân bụng dạ hẹp hòi a? Thế gian mặc dù có từ “ Cười như gió xuân”,
nhưng bên cạnh đó cũng có “ Tiếu lý tàng đao”1. Năm đó mẫu thân Nhạc Kha nếm trải đau khổ, nếu để mẫu tử hai người biết được Nhạc Kha chính là
trưởng tử của Thiên đế năm đó…hậu quả thật không dám tưởng tượng.
1Miệng nam mô bụng một bồ dao găm; Khẩu phật tâm xà
Liền to gan trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Thái tử điện hạ cũng hồ đồ
như Nguyệt Lão rồi? Rõ ràng tơ nhân duyên là buộc trên người phu phụ
phàm nhân, nhưng lại lấy làm trò đùa, buộc trên người tiên nhân, lý nào
lại có công hiệu? Thái tử điện hạ nếu như tìm không thấy cảm giác tim
đập thình thịch, chi bằng cũng tìm Nguyệt Lão cho một sợi tơ, thử buộc
trên cổ chân của mình và biểu tỷ Đan Chu, xem liệu có thể tình nồng ý
đượm, sống chết không rời?”
Hắn gật gật đầu, hàn ý trên mặt bớt
đi vài phần, hiện lên chút ý cười “Việc này cũng đúng. Vốn dĩ ý trung
nhân trong lòng nàng cũng không phải Long Tam thái tử, mà là Giao nhân
Thái tử…Chỉ là không có hôn ước, ta thấy nàng có khi đã quên mất hắn
rồi. Đông Hải âm u, cũng không phải chỗ tốt để cư ngụ.”
Ta mở to
hai mắt, trong lòng hết sức kinh ngạc: Thái tử điện hạ từ đâu đưa ra kết luận, cho rằng người trong lòng ta chính là Giao nhân Thái tử Ly Quang?
Hắn thấy ta ngây ngây ngốc ngốc nói không ra lời, cười “Phì” một tiếng: “Bị ta đoán trúng liền bày ra dáng vẻ ngốc nghếch này. Đúng thật là ngớ
ngẩn ngờ nghệch. Bổn vương mệt rồi, nàng cũng quay về nghỉ ngơi đi.
Nhanh chóng đem suy nghĩ kết thông gia với Giao nhân dừng lại đi. Giao
Vương kia bụng dạ âm hiểm, ai biết tương lai kết quả thế nào. Thái tử
phi Giao tộc này không làm cũng được.”
Ta ngoan ngoãn gật gật
đầu, trong lòng thầm nhủ: Vốn dĩ bổn tiên cũng chưa từng nghĩ qua muốn
làm Thái tử phi Giao tộc , Thái tử điện hạ lo lắng quá rồi! – Từng bước
từng bước lui ra, trở lại Tín Phương Viện đánh một giấc ngon lành.
Ban đêm, sau khi nhìn thấy mọi người trong Hoa Thanh Cung đã đi nghỉ, hai
bà lão quét dọn trong Tín Phương Viện ngáy vang như sấm, ta len lén chạy ra ngoài, nhắm chuẩn phương hướng, mò mẫm tiến vào tẩm điện của Nhạc
Kha, lặng lẽ đứng bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng, hai cung nga ngữ điệu nhẹ nhàng nũng nịu, một người thanh âm quyến rũ nói: “Tam điện h