
ừ từ
tháo từng ngón tay ta ra, nắm chặt trong bàn tay mình như thể muốn từ đó truyền cho ta chút sức lực của hắn, nói: “Thanh nhi, nàng không cần
phải căng thẳng. Mẫu thân và phụ thân nàng chính là đôi phu thê ân ái
nhất. Tu La Vương là một nam tử hán quang minh lỗi lạc, hành sự rõ ràng
không câu nệ, đối xử với mẫu thân nàng cũng cực kỳ tốt. Hai người quen
biết bốn vạn năm mới thành thân, một vạn năm sau mới có nàng. Năm đó lúc nàng chào đời, cả thành Tu La ăn mừng suốt ba ngày ba đêm, cha nàng ôm
nàng đứng nghiêm trang trên tường thành, cao hứng đến độ suýt nữa thì
rơi từ trên tường thành xuống, say khướt suốt hai ngày.”
Mắt ta
không thể xuyên qua năm tháng, không thể quay về một vạn bốn trăm năm
trước, chứng kiến thời khắc ta sinh ra, cả thành Tu La ăn mừng suốt đêm, nhưng ta mơ hồ có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi cười của người, đôi
mắt sáng lấp lánh, hàm răng trắng bóng , ánh mắt nhìn ta tất cả đều là
vui mừng không ngớt….Nước mắt từng chút từng chút một lăn dài. Những
phỏng đoán cùng lo lắng bấy lâu đều đặt xuống, ta nhớ tới lần đầu tiên
gặp người, một nam nhân to cao chín thước khí thế bừng bừng từng chút
từng chút ngồi thấp xuống, dáng vẻ vừa mừng vừa lo, nhiều năm như vậy,
đến lúc này vẫn không hiểu được những chua cay vui buồn trong đó.
Bất luận là đắng cay bởi bao ánh mắt lạnh lẽo, bất luận là bản thân đã từng không ít lần tự thấy xót xa bởi chính mình cô độc, những oán hận căm
phẫn bất bình ẩn giấu bấy nay vào giờ phút này đều tan biến hết. Cuối
cùng ta đã có thể buông bỏ– ta sinh ra, cũng được phụ mẫu song thân tươi cười đón nhận, là đứa con mà phụ mẫu trông mong, dân chúng cả thành ăn mừng nghênh đón ta vừa chào đời. So với việc Đan Chu sinh ra, bách điểu hướng hạ, núi Đan Huyệt phong cảnh đẹp đẽ không bút mực nào tả xiết,
một chút cũng không thua kém.
Ta lao về phía trước, ôm chặt nam
tử trước mắt, bất chấp cẩm sam sạch sẽ của hắn, bất chấp hắn ngọc dung
xinh đẹp, chỉ cất tiếng khóc lớn, nước mắt như hồng thủy cuồn cuộn trào
ra, vạn năm phẫn hận nhất thời được giải tỏa, giờ phút này khó mà nén
được.
Đợi đến khi ta đem nước mắt quệt đầy vạt áo trước ngực hắn, cổ họng khóc đến khàn giọng, lúc này hắn mới đỡ ta dậy, lấy khăn tay
lau sạch vệt nước mắt trên mặt ta, từ tốn nói: “Chỉ là trong khoảng thời gian mấy vạn năm lúc nàng còn chưa sinh ra, Thiên giới và Tộc Tu La
chiến tranh liên miên không dứt. Phụ vương ta kế vị Thiên đế, phong con
gái chiến thần làm Thiên hậu. Rất nhiều lần, ta cực kỳ muốn xông lên Cửu Trùng Thiên hỏi thử Phụ vương về tông tích của mẫu phi, nhưng vì ở dưới hạ giới bị không ít Thiên binh Thiên tướng truy sát nên đành thôi. Sau
này tâm tàn ý lạnh, chỉ theo bên cạnh mẫu thân nàng, xem bà như thân
nhân. Có điều lúc bà mới thành thân với Tu La Vương, cũng chưa từng nói
với ngoại tổ mẫu của nàng, sợ ngoại tổ mẫu nàng không chịu đồng ý. Đành
phải đợi đến khi sinh nàng ra, trước phái hai cô nương tộc Tu La đến núi Đan Huyệt báo tin mừng, nào ngờ ngoại tổ mẫu nàng tức giận quá độ mà
qua đời. Khi ấy Thiên giới và tộc Tu La lại bắt đầu đánh nhau, lại đương lúc quyết chiến sinh tử, Tu La Vương bất đắc dĩ đành để hai mẹ con nàng ở lại thành Tu La, bản thân thì đến Thiên hà quyết chiến.”
Phụ mẫu lần này cách biệt , liền chính là vĩnh viễn.
Sự việc sau đó, ta đại khái đã hiểu được, nhưng vẫn cực kỳ muốn biết, mặc
dù nước mắt rưng rưng vẫn một mực hối thúc hắn nói tiếp.
Nhạc Kha ngừng một chút, nói: “Năm đó ta bảo vệ mẫu thân nàng và nàng về núi Đan Huyệt chịu tang, nhưng còn chưa đến nơi đã bị trưởng tộc Xích Diễm ngăn ở giữa đường. Trên người bà ta mặc tang phục, chỉ vào mẫu thân nàng nói bà bất hiếu. Mẫu thân nàng đang ôm nàng chạy đến dưới chân núi Đan
Huyệt…chính lúc tỷ muội hai người đang tranh chấp, trên trời hạ xuống
thánh chỉ, phạt mẫu thân nàng chịu chín chín tám mốt đạo Hồng Thiên
Huyền Lôi, thì ra là do tộc trưởng Xích Diễm căm hận bà hại chết mẫu
thân, đích thân lên Thiên giới xin hình phạt.”
Toàn thân ta không nhịn được run lên, hơn vạn năm qua ta coi dì như thân mẫu của mình,
nhưng thì ra cái chết của mẫu thân ta lại liên can tới dì không ít.
Nhưng dượng lại chết dưới tay phụ thân, ân oán trong đó khó mà lý giải,
ta có thể làm sao đây?
Hắn ôm chặt ta vào trong ngực, giọng nói
trầm thấp, giống như đang nhớ lại cảnh tượng khi ấy: “Tiểu Thanh Loan
nhi, khi ấy nàng chào đời bất quá vừa mới được năm ngày, vẫn còn là một
con chim non khóc oe oe đòi ăn, Xích Diễm nói với mẫu thân nàng, nếu bà
có thể chịu được chín chín tám mốt đạo Hồng Thiên Huyền Lôi, sẽ cho phép bà lên núi Đan Huyệt gặp ngoại tổ mẫu nàng lần cuối. Mẫu thân nàng đành phải giao nàng cho Xích Diễm, trời đất mây vần gió nổi, lôi điện xé
toạc khoảng không, mẫu thân nàng mặc dù có bảy vạn năm tu vi cũng chống
cự không nổi Hồng Thiên Huyền Lôi này, đến đạo thứ bảy mươi sáu, bà đã
thoi thóp, ta lao về phía trước thay bà đỡ một đạo, nhưng tu vi ta còn
thấp, bị một kích này giáng xuống ba hồn bảy phách liền rời khỏi cơ
thể.”
Ta ôm chặt hắn, dường như hắn là mảnh