
hể từng chuyện từng chuyện đều ghi nhớ trong lòng? Nhưng thấy vẻ
mặt hắn nghiêm túc, lại không dám qua loa cho qua, nghiêng đầu nhớ lại
một chút, trong lòng lộp bộp lộp bộp, không phải là hắn nhắc tới chuyện
đó chứ?
Hôm ấy, ta với hắn lần đầu gặp lại nhau trên Thiên giới, hắn nói muốn cưới ta, bây giờ nhắc lại, lẽ nào là chuyện này?
Ta đưa tay ôm lấy chân trái Nhạc Kha, muốn cởi giày ra, hắn tránh tránh
hai lần, nhìn thấy ta mảy may không hề dịch chuyển, đành phải hướng về
phía Ly Quang nở nụ cười ngượng ngùng, để cho ta tùy ý.
Ta cởi
giày hắn ra, kéo vớ xuống rồi lại vén ống quần hắn lên một chút, sợi chỉ lấp lóe, phát ra ánh sáng mờ mờ, chỉ vào cổ chân hắn nói: “Các ngươi
xem.”
Hai người bọn hắn đều cúi đầu nhìn xuống, thấy trên cổ chân Nhạc Kha là một sợi tơ hồng khi ẩn khi hiện, Ly Quang sống dưới biển
sâu đã lâu, ngờ vực hỏi: “ Đây là cái gì?”
Thanh âm của Nhạc Kha
có chút run run: “Tơ nhân duyên.” Lẩm bẩm nói: “Đây là chuyện lúc nào,
sao ta lại không biết?” Đột ngột ngẩng đầu, hai mắt phát ra tia sáng,
chăm chú nhìn ta, giống như ta chính là Nguyệt Lão thay hắn an bài hôn
nhân đại sự, cực kỳ cảm kích không thôi.
Ta đẩy hắn một cái, nói: “Lẽ nào tới hôm nay ngươi mới nhìn thấy?”
Hắn liên tục gật đầu, lại nhấc chân lên quan sát cẩn thận, như thể ôm lấy
bảo vật trân quý, ta đưa tay đẩy hắn ngã trên mặt đất, tức giận nói:
“Đâu phải bảo vật gì, bất quá chỉ là cái móng vuốt mà thôi.”
Nếu hiện về chân thân, chân hắn chẳng phải cũng chỉ là vuốt rồng thôi sao?
Nhìn bộ dạng cười vui vẻ đến ngu ngơ như vậy của Nhạc Kha, ta suýt chút nữa cho rằng hắn lại
quay trở về dáng vẻ hồ đồ như trước đây lúc ở thành San Hô, len lén chọc chọc cánh tay Ly Quang, nhẹ giọng nói: “Con rồng ngốc này lẽ nào lại
phát bệnh hay quên rồi?”
Ly Quang nhân thể nắm lấy tay ta, khẽ
nói: “Có lẽ hắn nghe nói trong lúc bản thân không hay biết gì có được
một sợi nhân duyên, không biết sẽ thành thân với vị tiên tử Thiên gia
nào, vui đến điên rồi chăng?”
Ta thấy hắn bỗng dưng mỉm cười,
trong lòng đột nhiên chột dạ, không dám đem chuyện đầu còn lại của sợi
tơ nhân duyên đang buộc trên cổ chân ta nói cho hắn biết.
Nhạc
Kha ôm móng vuốt vui vẻ một hồi, nghe thấy lời ta với Ly Quang, lúc này
mới thu lại ý cười, mạnh mẽ vỗ bả vai Ly Quang một cái: “Chuyện này
ngươi không biết đúng không? Tơ nhân duyên trước giờ chỉ dùng cho phàm
giới, chính là do Nguyệt Lão chuyên quản nhân duyên của Tiên giới buộc
vào, nhưng đem tơ nhân duyên buộc trên người Tiên nhân thì ta nghe nói
lần đầu tiên.”
Ánh mắt Ly Quang quét qua hai người bọn ta một lượt, gật gật đầu sáng tỏ, nói: “Thanh nhi, lần trước nàng đồng ý với ta…”
Trong lòng ta suy tới tính lui. Cho dù Nguyệt Lão bắt tay với Thiên giới Thái tử Lăng Xương gây ra trò đùa quái ác, nhưng nhân duyên cưới hỏi, dù là
hai bên có tình đi nữa, vẫn nên nghe qua ý kiến của phụ mẫu. Trước đây
thì thôi đi, ta vẫn tưởng rằng bản thân mình không cha không mẹ, nhưng
bây giờ…Ta nhẹ giọng nói: “Kỳ thực, từ ngày đầu tiên gặp Tu La Vương,
trong lòng ta liền có một khao khát, hi vọng nếu ông ấy là phụ thân của
ta thì tốt biết bao.”
Hai người bọn họ bỗng dưng nghe ta nhắc
tới Tu La Vương, nét mặt đều trở nên nghiêm túc. Ta chậm rãi nở nụ
cười, nói ra nỗi tiếc hận trong quá khứ: “Tiếc là sau này lầm tưởng
người là phụ thân của Đan Chu, trong lòng không khỏi đối xử với người có chút lạnh nhạt, dù thế nào đi nữa cũng không thể thân mật khăng khít
như trước đây, cảm thấy người vững vàng đáng tin cậy.”
Lập tức
cười, nói: “Ở thành San Hô, khi lần đầu tiên nghe Giao Vương thuật lại
sự việc, trong lòng ta…trong lòng ta mặc dù mâu thuẫn, kỳ thật vui mừng
không thôi. Chỉ là mấy ngày trước gặp lại dì, người lại không đồng ý cho ta cùng phụ thân gặp gỡ.”
Ly Quang chưa kịp tiếp lời, Nhạc Kha
đã tức giận bất bình nói: “Nàng đừng tin lời của dì nàng. Bà ta không
muốn để nàng và phụ thân gặp nhau, chẳng qua là vì tư niệm của bản thân, căm hận sâu sắc Tu La Vương mà thôi.”
Ly Quang như có điều suy nghĩ nói: “ Thanh nhi muốn nói là hôn nhân đại sự của bản thân muốn được Tu La Vương chấp thuận?”
Ta gật gật đầu, rút tay ra khỏi tay hắn, uống một ngụm trà, chỉ cảm thấy
lục phủ ngũ tạng đắng không chịu được, nhưng trái lại trong lòng lại nổi lên một tia hạnh phúc ngọt ngào khác lạ, đem những năm tháng cô độc
lạnh lẽo của bản thân đều quét sạch, trên mặt bất giác hiện lên ý cười
mãn nguyện.
Người đó, quang minh lỗi lạc, dáng người cao to chín
thước dũng mãnh, Tiên giới lưu truyền người bản tính hung bạo, thích
chém thích giết, duy chỉ có ta biết, người có tấm lòng ôn hòa tinh tế,
có nụ cười dịu dàng say lòng người, có vồng ngực to rộng ấm áp, lúc bàn
tay to lớn của người dắt bàn tay nhỏ bé của ta, lòng ta như đang tắm
trong sữa mật ngọt ngào, mừng thầm không thôi.
Hiện giờ trong
lòng ta, không ai lại có thể chê bai phỉ báng khinh thường người. Ta
đứng dậy, mây giăng giăng đất trời bốn phía, tiên khí lượn lờ, bên ngoài thiên binh thiên tướng canh giữ cẩn mật, thiên hà sóng nước cuồn