
sát. Hắn thuận miệng nói: “Vào đi.”
Bởi thế, hai cung nga nụ cười thập phần xinh đẹp tiến vào, hương thơm ngào
ngạt, đem khay thức ăn trên tay đặt trên bàn, một người trong đó dung
mạo xinh đẹp “phụt” cười một tiếng, nói: “Tam điện hạ nếu đã thích anh
đào như vậy, nô tỳ lại đi hái một ít cho điện hạ dùng, hà tất cứ luyến
tiếc mãi không ăn?”
Một cung nga khác dáng vẻ khỏe mạnh hơn một
chút tiến lên hai bước, nở nụ cười lấy lòng nói: “Anh đào trong hậu hoa viên của Thiên đế cực kỳ thơm ngọt. Điện hạ sống dưới biển sâu đã lâu,
cũng không dễ gì nhìn thấy.”
Ta bị hắn biến thành một trái anh
đào, trong lúc tức giận chăm chú nhìn hắn, cũng tiện phòng bị cho tốt.
Việc này lập tức khiến ta nhìn thấy một cảnh tượng thú vị. Chính là ngay khi Nhạc Kha thằng nhãi này nhắc tới hai chữ anh đào, mặt mày hắn luôn
luôn có nét nghiêm túc khác với bình thường.
Hắn khoát khoát tay, cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Các ngươi lui xuống đi.”
Hai cung nga có chút tâm không cam tình không nguyện, quyến luyến không rời lui ra.
Ta ở trên bàn lăn lộn hai cái, lại bị hắn biến ngược trở lại. Không đợi
hắn lại gây khó dễ, lùi ra sau mà đi, thoát ra khỏi cánh tay của hắn,
cười hi ha đứng ở trước bàn, đem một khối điểm tâm mà hai cung nga vừa
đặt xuống cho vào trong miệng, vừa chỉ vào hắn nói: “Tam điện hạ ngay
đến tiểu tiên cũng không nhớ được, lại như thế này ôm tiểu tiên, quả
thực là có chút không hợp rồi.”
Hắn hơi mỉm cười nhìn ta nuốt
xuống khối điểm tâm, lại đưa tay cầm khối thứ hai mới nói: “Nàng
chẳng phải chính là tiểu công chúa của Tu La tộc sao?”
Một miệng điểm tâm nghẹn trong cổ họng ta, thiếu điều muốn cái mạng nhỏ này của bổn tiên.
Hắn xuống giường, lấy cho ta một chung trà nóng, ta nhận lấy từ tay hắn hớp hai ngụm, kế đó mới dò xét xung quanh một hồi, nghĩ lại vừa rồi mà sợ
hãi: “Lời này sao có thể nói lung tung? Năm đó tộc Tu La và Thiên giới
đại chiến mấy vạn năm, không biết bao nhiêu chiến thần chiến tướng đã bỏ mạng trong đó. Nếu như để gia quyến của những chiến tướng này nghe
được, lý nào không đem tiểu tiên ta xé thành trăm mảnh? Ngươi cho rằng
tiểu tiên có chín mạng hay sao?”
Hắn duỗi duỗi ngón tay lau qua
khóe môi ta, lại mỉm cười quan sát một lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu
thở dài nói: “Nàng bộ dạng thế này, a dua nịnh nọt, nửa điểm cũng không
có dáng vẻ của công chúa Tu La?”
Mặc dù trước nay trong lòng ta
thầm oán con rồng ngốc này, nhưng hôm nay thật sự tức giận, hắn đem ta
biến thành anh đào cũng thôi đi, nhưng lại ở trên Thiên giới trọng địa
khăng khăng đề cập tới tộc Tu La, lẽ nào thấy ta sống ở đây vui vẻ phóng khoáng quá, muốn tăng thêm khổ sở mới được hay sao?
Ta vươn tay
cầm hai khối điểm tâm trên khay ôm vào trong ngực, quay đầu hướng phía
ngoài mà đi, vừa nói: “Tam điện hạ nếu đã thanh tỉnh, vậy tiểu tiên cũng không việc gì lại ngây ngốc đứng ở đây, cũng tới lúc nghỉ ngơi rồi.”
Thiên giới cung điện vô số, ta biết được chẳng qua cũng chỉ là Hoa Thanh
Cung, phủ Chu Tước Thần Quân cùng phủ Nguyệt Lão. Lúc bước ra ngoài, chỉ thấy mảnh trăng hình bán nguyệt cong cong, sao lạnh lấp lánh trên bầu
trời, trong đình mùi hương hoa cỏ xộc vào mũi, sau lưng lại không một
tiếng động. Vốn dĩ ta với Nhạc Kha quen biết, cách biệt hai trăm năm,
đêm nay muốn tìm cách đi nhìn hắn, cũng là để an ổn lòng này. Nào ngờ
lại bị hắn trêu chọc một hồi, lại ba phen bốn lượt không thèm để ý đến
nguy nan của bổn tiên trên Thiên đình, cố nhân này, không nhìn cũng
được. Nghĩ vậy, rảo bước hướng ngoài điện mà đi.
Cũng không rõ là sắc trời đã tối hay vì điện này tĩnh mịch vắng vẻ, đi hết nửa canh giờ
xung quanh vẫn như cũ không một bóng người. Ngược lại càng đi càng hoang vắng, mặc dù hoa cỏ um tùm, nhưng bất giác lại cảm thấy đáng sợ. Ta
kiên trì đi tiếp một lúc, thế nhưng phát hiện cảnh vật xung quanh có
chút quen thuộc, chính là nơi mà bản thân đêm đó bị Thái tử điện hạ dọa
sợ, ở trong Ngự hoa viên của Thiên đế đi loanh quanh, cuối cùng nghe
được thanh âm yếu ớt của nữ tử.
Ta lập tức ngây ngốc đứng tại
chỗ, nửa ngày cũng không dám nhúc nhích, nghiêng tai nghe ngóng, chỉ có
tiếng cánh hoa khẽ nở hé nhụy cùng tiếng gió nhẹ lùa qua rừng cây, một
tiếng côn trùng kêu hay chim hót cũng không có.
Đương lúc ta toàn lực chú ý bỗng nhiên nghe thấy ai đó nói: “Này, tiểu ngốc điểu, sao lại không đi?”
Tâm thần ta tán loạn, cơ hồ khóc ra tiếng, hai chân mềm nhũn ngồi ngay tại
chỗ. Sau lưng một đôi tay có lực vươn tới, dìu ta đứng dậy. Ta xoay
người lao đến, đầu dụi thẳng vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn, cơ thể như thể bị lạnh run, nhưng ngửi thấy mùi hương hoa thạch quỳnh dìu dịu,
cuối cùng cũng an tâm trở lại.
Hắn hết sức kinh ngạc, vỗ hai cái
trên lưng ta, giống như phụ mẫu nơi phàm giới dỗ dành một đứa trẻ. Đến
khi hô hấp của ta bình thường trở lại mới nói: “Thanh nhi, sao lại sợ
đến thế này?”
Ta ở trong lòng hắn không chịu ra, tức giận chỉ
trích: “Còn không phải là ngươi, sao lại nghỉ ngơi ở chỗ nào không biết. Lần trước quá nửa đêm ta đi loanh quanh ở đây, từng nghe thấy thanh âm