
của một nữ tử, cực kỳ thê lương, trở về liền sợ đến phát bệnh.”
Hắn ở trên lưng ta vỗ vỗ vài lần, cười nói: “Có lẽ là ảo giác của nàng …”
Ta giận hắn không thèm để tâm, hung hăng ở trong ngực hắn đánh hai cái,
nhưng chính là vẫn không dám rời khỏi ngực hắn, sợ sẽ nghe thấy thanh âm thê lương của nữ tử đó.
Trong lúc cười đùa, sợ hãi trong lòng
dần dần tản đi. Hắn nắm tay ta đi giữa hoa cỏ, như thể những con đường
mòn bị lá rụng che lấp giấu kỹ hắn đều có thể tìm thấy. Ta nhìn đến thú
vị, đương lúc tỉ mỉ quan sát một con đường mòn, bên tai có một tiếng
than yếu ớt, một thanh âm thê lương lo lắng nói: “Chạy mau…Con ơi chạy
mau…Con ơi chạy mau…”
Ta nhịn không được rùng mình một hồi, lập
tức quay đầu nhìn Nhạc Kha, nhưng thấy hắn sắc mặt trắng bệch, mày nhíu
chặt, giống như bị cái gì đấy tóm chặt tâm can đau đớn vô cùng, bàn tay
níu chặt lấy tay ta từ từ dùng lực, xương cốt ta cơ hồ muốn bị hắn nắm
đứt.
Thanh âm đó không ngừng quẩn quanh bên tai, như thể có một
nữ tử cô đơn thấp giọng kể lể, có lúc một từ cũng không nghe rõ, có lúc
chỉ là lời thúc giục lo lắng, không ngừng thúc giục: “Con ơi chạy
mau…Con ơi chạy mau…”
Trên lưng ta mồ hôi lạnh không ngừng chảy
xuống, nhưng toàn thân cứng ngắc, hai mắt chỉ ngây ngốc nhìn Nhạc Kha,
hắn bỗng nhiên kéo ta, bắt đầu đi xung quanh khắp hoa viên không ngừng
tìm kiếm, càng đi càng nhanh, có lúc ở trong bụi hoa khi thì bên tàng
cây dừng lại một chút, lần theo tiếng nói mà đi.
Trong lòng ta
cực kỳ kinh hãi, chỉ cảm thấy thanh âm này đối với hắn dường như có ma
lực, dẫn dụ hắn tìm kiếm khắp nơi. Len lén nhìn hắn, sắc mặt hắn trắng
bệch, lo lắng hoảng sợ, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua nét hối
hận như ánh lửa bập bùng nổi lên trên mặt hắn, từng chút từng chút lóe
qua. Lặng lẽ đưa tay, một tay đem hắn đánh bất tỉnh, gọi mây đến rồi đặt hắn lên trên, làm như không nghe thấy thanh âm nữ tử thảm thiết bi
thương bên tai, hướng hàn đàm nơi Ly Quang ngụ lại mà đi.
Ta cũng đã mấy ngày không tới đây, lúc tới chỗ hàn đàm, thấy Ly Quang đang
nghiêng mình tựa vào núi đá, tâm tình trấn tĩnh trở lại.
Ly Quang đứng dậy giúp ta đặt Nhạc Kha lên trên núi đá, thấy nét mặt hắn đau khổ, lo lắng nói: “Thanh nhi, hắn lại sao vậy?”
Ta đem sự việc kể lại cho hắn nghe. Hắn trầm ngâm rất lâu, thử dò xét: “Lẽ nào là ảo thuật của Giao tộc ta? Vạn năm trước, hoàng cung Giao tộc ta
bị trộm đi rất nhiều thư tịch tu luyện ảo thuật, đến bây giờ vẫn chưa
tra ra là yêu nghiệt phương nào đã lấy. Lý nào chính là nữ tử trong
vườn?”
Không đợi ta trả lời, hắn lại nói: “Suy đoán này cũng
không ổn. Ảo thuật Giao tộc nhiếp hồn, nếu là hai người nghe được, đương nhiên hai người đều bị nhiếp hồn, có lý nào Thanh nhi từ đầu đến cuối
vẫn tỉnh táo, Nhạc Kha lại bị mê hoặc?”
Ta lắc lắc đầu, chỉ vào
hắn nói: “Chuyện này cũng dễ giải thích. Nhạc Kha vốn dĩ hồn phách không đầy đủ, dễ dàng bị nhiếp hồn cũng đúng.”
Ly Quang gật đầu phụ họa. Lại thấy hắn có chút buồn rầu: “Thanh nhi sao lại ở cùng một chỗ với Nhạc Kha?”
Sợ hãi trong lòng ta đã tạm thời trấn định, lại nhớ tới lần này tứ hải
Long Vương long trọng tiến đến, cười nói: “Qua năm ba ngày nữa, Thiên
giới này nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt. Tứ hải Long Vương dẫn theo Long
tử Long nữ đã thành niên lên Thiên giới, mong muốn cùng tứ hải kết quan
hệ thông gia, cầu được lương phối. Thiên đế ngày mai sẽ hạ chỉ lệnh cho
tộc trưởng quốc chủ các tộc dẫn theo công chúa vương tử lên tham dự yến
hội.”
Ly Quang ngẩng đầu sâu lắng quan sát ta một hồi, nói: “Nhạc Kha hắn không đề cập đến mình muốn cưới người nào có hay?”
Ta lắc lắc đầu, chỉ vào hắn cười lớn: “Con rồng ngốc này…Đừng hại công
chúa nhà người ta. Mấy công chúa đó đều được nuông chiều vô cùng, vạn
nhất cưới về, chưa năm ba ngày đã không nhận ra người nhà…”Ý cười trong
lòng dần nhạt, chỉ nghĩ tới ngày Nhạc Kha cưới vợ, hắn che chở nữ tử đó
giống như che chở bảo bọc ta, xả thân tương cứu, trong lòng liền cực kỳ
không thoải mái.
Lúc đó…lúc đó, hắn lại để ta ở đâu?
“Thanh nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?”
Ly Quang đẩy đẩy ta, ta mới phát hiện bản thân đang thất thần, chỉ cảm
thấy trong lòng rối loạn, có thể so sánh với đám tơ hồng rối nùi ở phủ
Nguyệt Lão, nhất thời khó có thể giải thích rõ ràng.
–Nói tới tơ
hồng chợt khiến ta nhớ lại, ngày mai nhất định phải đi phủ Chu Tước Thần Quân hỏi xin thần binh lợi khí của người dùng một chút.
Ta thuận miệng đáp: “Vừa mới lỡ tay đánh ngất Nhạc Kha, ta đang nghĩ cách ứng
phó. Vạn nhất hắn tỉnh lại truy cứu, làm thế nào thì được?”
Ly
Quang lại vẫn cười nói: “Chuyện này cũng dễ, Thanh nhi hiện thời cứ quay về nghỉ ngơi, đợi hắn tỉnh lại, lại tìm đại một cớ nào đấy?”
Ta
không ngờ quân tử nhân hậu như Ly Quang cũng có thể đưa ra chủ ý thoái
thác né tránh thế này, vỗ bả vai hắn cười lớn: “Đúng là ý hay.” Gọi mây
đến, đi về hướng Hoa Thanh Cung.
Ngày thứ hai sắc trời còn chưa
sáng tỏ, ta đã xuất hiện ở phủ Chu Tước Thần Quân. Tiên đồng giữ cổng
mặc dù niềm nở mời ta vào phủ, nhưng lại nói cho ta một tin tức có chút