
ng miệng.
Bởi vì ta mắng đến giữa chừng, lúc mở mắt, trong đôi mắt phượng của người ở trước mặt là mặt hồ khẽ lay động từng làn sóng
êm dập dìu, cười mắng nói: “Ta sớm biết Cửu Ly tiểu tử đó không đơn
thuần!”
Điều ta cực kỳ muốn nói chính là: Long Tam điện hạ ngài cũng thực không đơn thuần!
Nhưng xét thấy hiện giờ ta đang dán sát vào lồng ngực hắn, thử động hai cái
nhưng vẫn bị hắn ôm siết chặt chẽ, đành phải bỏ qua lời này chuyển thành câu khác: “Tiểu tiên…Tiểu tiên sao lại ở đây?”
Vốn dĩ muốn giả
vờ mang biểu tình kinh hãi một chút, nhưng đại khái là vì ta trước giờ ở trước mặt hắn bình tĩnh đã quen, nếu như lại mang biểu tình luống cuống một chút ngược lại sẽ có vài phần giả tạo thái quá, nên đành thôi vậy.
Ngón tay ngọc của hắn điểm nhẹ mũi ta, một cánh tay khác lại ôm chặt thắt lưng ta, mỉm cười nhắc nhở: “Anh đào. Anh đào.”
Ta chỉ thấy trên mặt nóng ran, cũng không biết có phải hay không biến
thành màu sắc giống trái anh đào luôn rồi. Không tự nhiên lùi ra sau,
lại phát hiện sau lưng không lùi được nữa, bị hắn ôm siết ở trong ngực,
không khỏi thẹn quá hóa giận, gắng sức đẩy hắn một cái: “Điện hạ buông
tay!”
Hắn chống đầu nhìn ta một hồi, có chút vô lại: “Không buông thì sao?”
Nếu luận về vô lại, ta vốn dĩ còn lợi hại hơn hắn ba phần. Lúc này trong
lòng mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nếu chỉ như vậy đã bị hắn dọa sợ, há
chẳng phải là làm mất mặt ta rồi sao?
Lập tức che giấu quẫn ý
trong lòng, ngẩng đầu quan sát hắn tỉ mỉ, thấy gương mặt hắn trắng nõn,
nhưng lại là vẻ khỏe mạnh, trong lòng nhẹ nhõm, cười nhạo nói: “Gặp tỷ
tỷ cũng không hỏi một tiếng khỏe không, thật không lễ phép!”
Hắn
trừng mắt nhìn, trong đôi mắt phượng có chút lúng túng chợt lóe lên rồi
vụt mất, lại xụ mặt tức giận nói: “Ai là tỷ tỷ? Tiểu a đầu hai trăm năm
không gặp, học được nhiều điều, có gan làm tỷ tỷ của bổn thái tử?”
Ta muốn thử từ trong ngực hắn thoát ra, nhưng hôm nay chứng trêu hoa ghẹo
nguyệt của hắn lại tái phát, ta vùng vẫy mấy lần vẫn không thể thoát ra. Ta vươn tay sờ sờ đầu hắn, than thở nói: “Mặc dù sau này tiểu tiên
không định đi thành San Hô, nhưng hoàng cung của Giao nhân trong thành
San Hô có rất nhiều giao nương nghe thấy Tam thái tử gọi tiểu tiên tỷ
tỷ. Tam điện hạ còn muốn chối sao?”
Trong lòng ta ẩn ẩn có một ý
niệm không thoải mái— nếu như hồn phách này của hắn chính là hồn phách
đứa con của Thiên đế mà mẫu thân nhặt được, dựa vào bối phận ta chẳng
phải sẽ phải gọi hắn một tiếng tiểu cữu cữu rồi?
Vô cớ thấp hơn người một cái đầu, tư vị này thật không dễ chịu.
Vô cớ thấp hơn Nhạc Kha một cái đầu, trong lòng ta lại càng không mong muốn.
Dù gì cái vẻ mơ hồ này trong nhất thời cũng không thể thanh tỉnh rõ ràng
được. Thân thể hắn chính là của Long Tam thái tử, lại trong lúc mơ mơ hồ hồ không ít ngày gọi ta tỷ tỷ, lúc này nếu không áp chế hắn, tương lai
chẳng phải là luôn luôn thấp hơn hắn một cái đầu?
Mặc dù hắn mang nụ cười yếu ớt nhợt nhạt nhìn nhìn ta, cuối cùng vẫn kiên quyết lắc lắc đầu: “Bổn thái tử không nhớ!”
Ta bị hắn ôm trong lòng hết nửa ngày đã có chút xấu hổ, lúc này bất chấp
hai người dính sát vào nhau, duỗi hai tay nắm chặt áo hắn nói: “Ngươi
dám không nhận! Dám không nhận? Đường đường Đông Hải Long tam thái tử,
danh hiệu này để chơi cho vui?”
Hắn khinh thường đáp: “Ta thật
không yêu thích gì danh hiệu Đông Hải Long Tam thái tử này! Chẳng qua là loại chuyện như vậy, nhất định là nàng một mực chọc phá ta. Ta một nam
tử to cao thế này, gọi một tiểu a đầu như nàng là tỷ tỷ, không khỏi làm
trò cười cho thiên hạ.”
Trong lòng ta nhớ lại, nhi tử của Thiên
đế đương nhiên sẽ coi thường không đi làm nhi tử của Đông Hải Long
Vương. Mặc dù Long Vương Phi tâm địa độc ác và Đông Hải Long Vương ham
mê tửu sắc đó có yêu thương hắn thế nào cũng không thể thay thế hào
quang của Cửu Trùng Thiên a?
Lại nhớ tới tơ hồng trên chân, vốn
dĩ muốn tìm cơ hội kiếm Chu Tước Thần quân, nghe nói người có một thanh
kiếm uy lực vô cùng, nếu có thể thử một lần cũng tốt. Nhưng bây giờ Nhạc Kha nằm bên cạnh ta, lại khiến ta nhớ đến việc này, trong lòng liền
nóng lên, trên mặt nóng ran, cũng không biết nguyên nhân do tơ hồng hay
vì nguyên do khác, hiện tại bị hắn ôm chặt trong ngực, thế nhưng trong
lòng lại dao động, hương hoa thạch quỳnh thoang thoảng bên mũi, bất giác khiến ta cảm thấy rất yên bình an ổn.
Đây thực sự là suy nghĩ hoang đường cỡ nào.
Có lẽ là đêm qua ngủ dậy chưa tỉnh táo, hôm nay lại bị kích thích quá mức mới có loại ảo tưởng này.
Ta lạnh lùng hừ một tiếng, lại nhớ tới một việc: “Cùng Tam điện hạ nói nhiều như vậy, Tam điện hạ còn nhớ rõ tiểu tiên không?”
Cũng không biết bệnh hay quên của con rồng ngốc này còn nghiêm trọng hay không?
Chưa bao lâu đã nghe thấy giọng nói trong trẻo yêu kiều của cung nga bên
ngoài cửa: “Tam thái tử điện hạ, chúng nô tì mang bữa khuya tới rồi.”
Ta vẫn chưa ngồi dậy đã cảm thấy bản thân bị thu nhỏ. Lúc nhìn lại, trong
đôi mắt Nhạc Kha phản chiếu hình ảnh một trái anh đào đỏ mọng, đang bị
hắn kẹp giữa ngón tay, tỉ mỉ quan