Teya Salat
Long Phượng Tình Trường

Long Phượng Tình Trường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325420

Bình chọn: 8.00/10/542 lượt.

được một hàng

tiên nga đi tới. Lần này các nàng bưng đến anh đào mới hái, ta nhắm mắt

nhớ lại vị trí các bàn trên điện một hồi, bất chấp nguy cơ bị nuốt vào

bụng nhảy vào trong mâm của một tiên nga trong số đó, chiếc mâm chao

đảo, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, chính là âm thanh chiếc đĩa khẽ đặt xuống bàn, lúc ta lại mở to mắt nhìn, trước mắt là chiếc cằm thanh tú

có vài phần quen thuộc, từ từ nhìn lên, mắt phượng tinh tế chẳng qua là

tùy ý đảo qua khay anh đào, trong lòng ta đột nhiên khẩn trương, chỉ sợ

hắn sẽ đem ta nuốt vào trong bụng.

Anh đào này sắc màu tươi nhuận bóng láng, hương vị thơm ngon, nghĩ thấy ta từ lúc là một con chim tới

giờ đã khi nào có thể đỏ mọng khiến người thèm chảy nước miếng thế này?

Ánh mắt ấy khẽ dừng lại trên khay một chút rồi lại tùy tiện lướt qua,

đương lúc ta thở phào nhẹ nhõm một hơi thì ánh mắt ấy lại quét trở lại,

nét kinh ngạc trên mặt chợt lóe lên, đem ánh mắt dừng ở khay anh đào,

không ngừng đánh giá.

Nếu không phải lúc này ta hóa thành trái cây, nhất định trán sẽ đổ mồ hôi, ánh mắt thấp thỏm không yên.

Ánh mắt đó cẩn thận nhìn bên trong khay một hồi, hai ngón tay thon dài duỗi tới, trong lòng ta thầm kêu không ổn, cả thân mình đã bị hai ngón tay

hắn kẹp trong tay, ta chỉ sợ hắn đem ta nuốt vào trong bụng, nếu như còn bị nhai thịt nhả hột, ta chẳng phải sẽ bị tổn thương nguyên khí trầm

trọng? Nhẹ thì mất hết pháp lực, nặng thì bị hắn nhai đến xương cốt

không còn.

Ta nơm nớp lo sợ hướng về phía hắn không ngừng ra

hiệu, hắn lại như thể hoàn toàn không hay biết, chỉ là khóe môi khẽ

nhếch, lại nghiêng đầu hướng sang Long vương nhị điện hạ bên cạnh không

biết làm cái gì, nhị điện hạ cũng quay đầu lại, liên tục truy hỏi: “Tam

đệ, đệ cười gì vậy?”

Ta tức giận nghĩ: Nhị điện hạ này nhất định

là mắt nhìn không tốt, nếu không phải vậy, rõ ràng khóe miệng thằng nhãi Nhạc Kha này vặn vẹo, biểu tình quỷ dị, mắt thấy chính là bộ dạng sắp

khóc, hắn lại hết lần này đến lần khác đi hỏi cười cái gì?

Hai huynh đệ nhà này ánh mắt đều không tốt giống nhau!

Nhị điện hạ cũng thôi đi, mặc dù nói là mắt không tốt, nhưng trí nhớ lại rõ ràng, xin kết duyên với một thê tử diện mạo và tuổi tác tương xứng cũng không phải là việc khó khăn gì cho lắm. Nhưng con rồng ngốc Nhạc Kha,

chẳng những trí nhớ không tốt, ngay đến mắt cũng cực kỳ không tốt, ta ở

bên không ngừng nháy mắt ra hiệu thiếu điều động kinh, hắn vẫn không

chút phản ứng, chỉ có hai ngón tay vẫn kẹp lấy quả anh đào mà ta hóa

thành, kẹp đến độ ta đầu váng mắt hoa, hắn mới để trên tay, chậm rãi cho vào trong miệng.

Ta thấy hàm răng hắn càng lúc càng gần tựa như

lóe ra hàn quang, tưởng tượng ra cảnh bị hắn cho vào miệng, nhai cắn đến độ thay đổi hình dạng rồi nuốt vào bụng, chỉ cảm thấy sợ hãi càng lúc

càng tăng, hận không thể hóa về nguyên thân đứng trước mặt hắn. Nhưng

hôm nay chính là Thiên đế thết đãi yến hội, nếu như ta tùy tiện quấy

phá, e là so với việc bị Nhạc Kha nuốt vào bụng còn bi thảm hơn.

Ôm chặt tim, ta tưởng rằng nhất định sẽ bị thằng nhãi này cho vào trong

miệng, không biết sao hắn lại nhất thời thay đổi chủ ý, một tay bưng lên ly rượu uống, tiện tay đem ta ném vào trong tay áo, trong khoảnh khắc

mùi hoa thạch quỳnh xộc vào trong mũi.

Ta ở trong tay áo tối om

om ngẫm lại một hồi: Lẽ nào thằng nhãi này đã nhận ra ta? Nhưng nếu nhận ra ta mà còn làm vậy, thật sự là có chút đáng giận rồi!

Trong

điện mùi thơm của thức ăn thi thoảng bay vào, cả ngày nay ta ngoại trừ

bữa sáng, đến bây giờ miếng nước cũng chưa uống. Vừa kinh hãi vừa bị

dọa, hết buồn lại vui, cảm xúc đã có phần mơ hồ. Lại nghe thấy âm thanh

yến ẩm dưới điện, vừa đói khát vừa không có hứng thú, đương lúc ta mơ mơ màng màng thì nghe được thanh âm đứt quãng khi có khi không của Đông

Hải Long Vương truyền tới: “….Bờ biển Đông Hải gần lúc trăng lên lại

dâng lên mười trượng, cũng không biết là vì nguyên do gì…”

Ta có

lòng muốn dỏng tai lên nghe cho rõ ràng, nhưng lại vô cùng buồn ngủ,

hương hoa thạch quỳnh này thật khiến ta yên tâm, như thể dĩ vãng rất lâu trước đây chỉ là một giấc mộng an lành, ta nhất thời không gượng nổi,

nhắm mắt ngủ mất.

Khi tỉnh giấc chỉ cảm thấy trên người hơi lạnh, ta co người lại, ngỡ rằng mình đang ở trên một nhánh cây nơi hậu hoa

viên Hoa Thanh Cung, cẩn thận xoay mình chuẩn bị ngủ tiếp, không ngờ vừa chuyển mình lại cảm giác được có một thân mình ấm áp kề sát bên người.

Tiểu tiên ta sống một vạn lẻ bốn trăm năm, ngoại trừ con thú nhỏ Cửu Ly thì

vẫn chưa từng cùng người khác đồng sàng cộng chẩm. Nghe nói đạo phu thê

chính là ngủ chung một giường. Nhất thời ta có chút hoảng hốt, tưởng

rằng Cửu Ly lại chen vào giường của ta, nó bây giờ đã là một thiếu niên

đĩnh đạc, sao vẫn có thể cùng ta ngủ chung một giường?

Thằng nhỏ này thật có chút không hiểu lễ nghĩa rồi!

Ta đẩy đẩy nó, nhắm mắt nói: “Cửu Ly, không được phép lại lên giường của tỷ!”

Tay cứng rắn đánh một cái, đến độ da thịt ta ẩn ẩn đau, ta tức giận, mở

miệng liền mắng: “Đệ tiểu tử lớn tướng này…” nửa câu sau đã bị tắc ở

tro