
a đương nhiên cam tâm tình
nguyện rời đi. Cửu Ly nếu đã không
có nơi để đi, ta đành phải thu xếp cho nó ở lại phủ Nguyệt Lão. Nguyệt
Lão bị nó lừa suốt hai trăm năm, vốn dĩ muốn đuổi nó ra khỏi phủ nhưng
lại bị ta hết mực nài nỉ mới cho nó ở lại, chỉ là từ nay về sau nó không thể nào nghịch ngợm như trước đây, ngoài ra còn phải làm một vài công
việc quét dọn.
Lúc ta rời khỏi phủ Nguyệt Lão, vẻ mặt nó đau khổ
đáng thương lẽo đẽo theo sau ta, tiễn ta đến cửa. Chúng tiên đồng ở phủ
Nguyệt Lão tất thảy đều túa ra cửa xem náo nhiệt mở rộng tầm mắt, tuyệt
đối không tin thiếu niên này chính là con thú nhỏ ngày ngày làm tơ hồng
rối thành một nùi, khiến Nguyệt Lão tức đến giậm chân.
Dưới ánh
nhìn chăm chú thế này, vẻ mặt Cửu Ly có chút ngượng ngùng, ta hướng
phía nó khoát khoát tay, cự tuyệt nó ra tiễn, dọc theo con phố chậm rãi quay về Tước La Điện.
Khi ấy đương lúc mặt trời lặn xuống, ánh
dương nhàn nhạt khiến cho Thiên giới chìm trong sắc xanh vàng rực rỡ,
phảng phất như chốn cung vàng điện ngọc của Đế vương nơi trần gian,
nhiều phần phú quý mà lại rất ít cảm giác tiên khí. Dọc đường gặp rất
nhiều Tiên nga phi thường bận rộn, tay bưng mâm đào tiên quả tiên mà đi. Ta níu một vị tiên nga ở Tước La Điện, nhìn quả đào tiên trên khay,
nuốt một ngụm nước miếng nói: “Tỷ tỷ, đây là có chuyện gì sao?”
Mặt nàng thoáng ửng hồng, trừng mắt nhìn ta: “Ngươi a đầu này cả ngày chơi
đùa đến điên rồi, tứ hải Long Vương dẫn các long tử và công chúa lên
thiên đình dự tiệc. Nói là các Long tử cũng đã thành niên, muốn làm
phiền Thiên đế thay các vị Long tử tìm mối lương phối trong Tiên tộc.”
Ta ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu vì sao nơi nào đó trong lòng khẽ rung lên một chút, tựa như có sợi tơ mảnh cứa vào, vừa xót vừa đau, nhưng lại
không chảy máu cũng không thấy thương tích nên đương nhiên cũng không có trở ngại gì lớn. Kéo kéo da mặt, hướng nàng nở nụ cười: “Tỷ tỷ xinh đẹp thế này, lẽ nào là động lòng, muốn làm con dâu nhà Long Vương?”
Tay nàng bưng mâm nhỏ, hung hăng trừng mắt nhìn ta: “Đồ a đầu miệng lưỡi
không chịu tích đức!” Bước chân tăng tốc đuổi theo các tiên nga phía
trước.
Trong lòng ta khẽ rung động, nhớ tới dáng vẻ u u mê mê hai trăm năm trước của Nhạc Kha, ma xui quỷ khiến niệm một câu quyết ẩn
thân, theo sát tiên nga đó mà đi. Một đường theo nàng bước qua hành lang đi qua đình viện, thời gian ước chừng khoảng một chung trà thì bước tới một cung điện. Khi ấy màn đêm cũng đã buông xuống, trong cung điện đèn
đuốc sáng choang, xa xa nghe thấy tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt.
Nghĩ thấy trong điện có rất đông tiên nhân tiên pháp cao thâm, chút thuật ẩn thân thô thiển của ta đương nhiên sẽ có thượng tiên phát hiện. Cùng
đường bí lối, ta lại đành phải niệm một câu quyết, hóa thành viên trân
châu nho nhỏ gắn trên trâm cài trân châu của vị tiên nga bưng đào tiên
khi ấy, từ trên cao nhìn xuống, cũng là vị trí cực kỳ tốt.
Tiên
nga theo sát các tiên nga khác bưng đủ loại mâm quả tiến vào đại điện,
một luồng sáng bất ngờ ập vào khiến ta vô thức híp mắt lại một hồi, lại
nhớ tới khi này bản thân chẳng qua là một hạt trân châu, có làm ra cử
động này cũng không ai biết được, lập tức vui vẻ, yên tâm bình thản quan sát khách khứa trong điện.
Ngồi ở chủ vị là một nam một nữ dáng
vẻ trung niên, người nam diện mạo uy nghiêm nho nhã, người nữ dung mạo
với Thái tử điện hạ có ba phần tương tự, mắt phượng uy nghi, nhìn thấy
chính là một người không dễ đối phó.
Bên dưới chính là Thái tử
điện hạ và Đồng Sa điện hạ ngồi ở hai bên. Kế đó là bốn vị nam tử trung
niên, một người trong đó chính là Đông Hải Long Vương, ba vị còn lại ắt
hẳn là Tây Hải Nam Hải cùng Bắc Hải Long Vương rồi. Bốn vị Long Vương
này đều đã nhiều tuổi, da mặt đã có nếp nhăn, cũng chẳng có gì để nhìn.
Ta đảo mắt qua lại quan sát tỉ mỉ, nhìn thấy bên dưới bố trí theo tuổi
tác, các vương tử công chúa khắp nơi lần lượt được sắp xếp theo thứ tự,
cũng cực kỳ náo nhiệt. Căn cứ theo tuổi tác, ta rất nhanh tìm được người ta muốn tìm – người thứ năm bên tay phải.
Nhạc Kha một thân cẩm
bào, nét mặt điềm nhiên đang bưng ly rượu ngắm nghía, hai trăm năm không gặp, thằng nhãi này so với trước đây hình như gầy hơn vài phần. Ta
đương nhìn hắn đến cực kỳ thắm thiết, suy tính xem làm cách nào để có
thể nhích sát đến bên người hắn dưới tầm mắt của các vị thượng tiên, lại quan sát cẩn thận tỉ mỉ một lần nữa, xem thử bệnh trạng hắn đã tốt hơn
chưa thì vị cung nga đó đã đặt mâm quả xuống rồi đi ra ngoài.
Ta ở trên đỉnh đầu nàng mấy bận gào thét cũng đều không thể khiến nàng quay
lại, đành phải cực kỳ ảo não từ trên trâm cài của nàng nhảy xuống, sốt
ruột đợi hàng cung nga tiếp theo mau chóng mang thức ăn vào.
Đáng tiếc đoàn cung nga kế tiếp ai nấy đều bưng rau xào, ta vừa không thể
biến mình thành một quả trứng chim xào, cũng không thể hóa thành một đĩa rau xanh, vạn nhất bị vị thượng tiên nào đấy ăn vào bụng, gây ra tai
họa, chính là một suy tính cực kỳ cực kỳ không tốt rồi.
Ta yên
tĩnh giấu mình ở trước cửa đợi rất lâu, cuối cùng đã đợi