
g đương với Cửu Ly. Hết nửa ngày nó mới ngẩng lên níu cánh tay ta nói: “Tỷ tỷ, trước đây đệ có việc giấu tỷ, tỷ có
thể không giận được không?”
Ta vỗ vỗ đầu nó, trầm ngâm nói: “Cái
này còn phải xem liệu có thể tha thứ hay không. Nếu như đệ có nỗi khổ
tâm, đương nhiên có thể lượng thứ.”
Nó chần chừ một phen, cuối
cùng nói: “Lúc đệ rời khỏi núi Nữ Sàng, đầu óc nóng lên, đi được nửa
ngày mới suy nghĩ rõ ràng, tỷ hiển nhiên là muốn đệ đi tránh nạn mới
kích động đệ rời đi. Đáng tiếc đệ muốn quay về, nhưng bị Tử Hồ thi triển thuật pháp, toàn thân vô lực. Nàng ta…Nàng ta còn dán lên người đệ,
sống chết cũng muốn làm…làm vợ của đệ…”
Cửu Ly lớn lên dáng vẻ có chút mị hoặc. Không, Cửu Vỹ Hồ chính là loài có dáng dấp đủ để mê hoặc
lòng người, Cửu Ly hiện thời mặc dù bất quá chỉ là một thiếu niên, nhưng đôi mắt như tửu mong mỏi nhìn ta, đủ khiến ta đầu óc có chút choáng
váng.
Nhưng Tử Hồ dọa một đứa nhóc sợ thế này, cũng là cực kỳ không nên.
Ta sờ sờ đầu Cửu Ly, tức giận nói: “Tử Hồ này không nằm trong tay tỷ, nếu ở trong tay tỷ tỷ, xem tỷ tỷ thế nào thay đệ trút giận.”
Nó thấy ta không có ý tức giận, mới cúi đầu xuống thấp giọng nói: “Năm đó đệ rời khỏi Thanh Khâu cũng là bất đắc dĩ.”
Ta kinh ngạc nhìn nó, vẫn cho rằng bản thân lừa gạt dụ nó, thì ra con tiểu hồ ly này cũng có chuyện bất đắc dĩ.
Nó nói: “Phụ vương đệ là Quốc Vương Thanh Khâu, mẫu hậu sinh hạ đệ và ca
ca. Ai ngờ phụ vương lại thích một nữ nhân khác, tiện nhân đó lừa phụ
vương giết mẫu hậu, muốn lập mình làm quốc mẫu, ca ca bất bình, đêm đó
mang đệ từ trong cung chạy ra, muốn đệ cứ thế mà chạy không được quay
lại. Huynh ấy lấy ra một thanh bảo kiếm, hàn quang bắn ra bốn phía, nói
muốn đi giết tiện nhân kia và phụ vương, trả thù cho mẫu hậu…”
Thân thể dán chặt bên người ta dường như sợ lạnh mà run lẩy bẩy, trong lòng
ta nói không ra đây là tư vị gì, vốn dĩ cho là con thú nhỏ ngây thơ vô
tri, thì ra vẫn có chuyện thương tâm, nó giấu giếm ta…Nó giấu giếm ta…kỳ thực cũng không sai.
Ai cũng có nỗi khổ tâm không thể nói cho người ngoài.
Ta duỗi tay ôm chặt nó, thiếu niên trong ngực khẽ khóc nức lên, giống như
nước mắt nhẫn nhịn rất lâu nay tràn xuống: “Đêm đó đệ quay về nhìn,
trong Vương cung lửa cháy đỏ rực, không biết ca ca đã giết chết tiện
nhân kia hay chưa? Hay là ca ca ngay cả phụ vương cũng giết rồi? Phụ
vương thật ra đối với đệ không tệ, nhưng mẫu hậu đối xử với đệ càng tốt
hơn. Trong lòng đệ mâu thuẫn, lại không thể hóa thành hình người, dáng
vẻ của ca ca lúc đó rất đáng sợ, nhưng huynh ấy cầm lấy kiếm muốn đệ
chạy, càng xa càng tốt…Đệ ở trong rừng đói bụng ba ngày, sau đó thì tình cờ gặp tỷ tỷ.”
Ta tự giễu nói: “Cho nên, đệ mới có thể bị ta – một con gà rừng lừa về núi Đan Huyệt?”
Hắn ở trên người ta lau nước mắt, buồn bã nói: “Khi đó đệ chỉ muốn nhanh
chóng rời Thanh Khâu…Nhưng những năm tháng sống chung với tỷ tỷ, vẫn cảm thấy tỷ tỷ tốt nhất.”
Thiếu niên mở rộng tay đem ta ôm vào trong lồng ngực. Trong lòng ta thương xót, mặc dù cảm thấy tư thế này rất
không thỏa đáng, nhưng khi ấy nó bi thương vô cùng, vẫn không nhẫn tâm
đẩy nó ra, chỉ từng chút từng chút xoa xoa lưng nó, mong có thể an ủi
nó.
Lại nhớ tới Tử Hồ, cũng không biết hồ yêu này làm thế nào dọa nó, khiến nó thất hồn lạc phách thế này. Trong lòng hiếu kỳ, không khỏi hỏi: “Tử Hồ cuối cùng làm gì đệ?”
Nó đột nhiên từ trong ngực ta
bắt đầu ngọ nguậy, gương mặt ửng đổ đến độ cơ hồ sắp chảy ra nước: “Nàng ta…Nàng ta nhằm thẳng trên người đệ mà dựa vào…”
Ta mặc dù có
lòng an ủi nó, nhưng nghe thấy lời này vẫn là cực kỳ vui vẻ, thấy nó bộ
dáng khó chịu không tự nhiên, chỉ cảm thấy đứa nhóc này bị ta dẫn dắt
đến ngốc rồi, tình ái nam nữ không biết cũng thôi đi, thế nhưng lại sợ
thành dáng vẻ này. Sờ đỉnh đầu nó nói: “Vậy sau đó đệ sao lại theo
Nguyệt Lão lên Thiên đình?”
Viền mắt nó đỏ ửng nói: “Khi đó đệ
tìm cách thoát khỏi Tử Hồ và Thỏ yêu, lại quay về núi Nữ Sàng quan sát
một lúc, thấy nhà sập người đi, trong lòng lo lắng sợ hãi, suốt ba ngày
tìm kiếm tỷ khắp nơi mà không thấy bóng dáng. Có một đêm ở trên cây lim
dim ngủ, nhìn thấy Tử Hồ và Thỏ yêu quay về tìm kiếm, vì vậy liền chạy
thục mạng xuống nhân gian, trốn trong một ngôi miếu Nguyệt Lão, không
ngờ Tử Hồ lớn gan da dày, thế nhưng cũng đuổi theo xuống, may mà hôm đó
Nguyệt Lão hạ phàm, đệ mới hóa về chân thân, bi thương khẩn cầu, ông ấy
mới mang đệ về Thiên đình.”
Ta chỉ vào đám tơ rối trong đình viện xa xa, nói: “Cái này nguyên do lại là vì sao?”
Nó có chút không biết xấu hổ: “Ông lão này cực kỳ cổ hủ. Đệ chẳng qua muốn dựa vào ông ấy tránh Tử Hồ, vẫn muốn xuống trần tìm tỷ. Nhưng ông ấy
lại đem đệ chạy về Thiên đình, còn nhiều lần hạ phàm nhưng lại không
mang đệ theo…Bất quá bây giờ tốt rồi.” Trong chớp mắt nó bày ra gương
mặt tươi cười hớn hở: “Tỷ tỷ nếu đã đến Thiên đình, Cửu Ly đương nhiên
cũng sẽ không xuống trần nữa.”
Mặc dù ta gật đầu đồng ý với nó,
nhưng trong lòng rõ ràng, lưu lại Thiên đình cuối cùng chẳng qua là suy
tính lợi ích, nếu có thể rời khỏi nơi này, t