Teya Salat
Liệt Hỏa Như Ca

Liệt Hỏa Như Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323314

Bình chọn: 8.5.00/10/331 lượt.

ã hóa ra đen kịt.

Sắc xanh đã bay biến đi mất.

Viên bảo thạch màu lam sẫm toát ra làn hơi chết chóc.

Y băng lãnh nhìn về phía Liệt Minh Kính đang ung dung phía trên, giọng nói sắc lạnh như dao…

- Không!

Như Ca đã nghe thấy.

Trái tim của nàng…

Cứ thế, cứ thế dần dần chìm xuống… Nàng tưở ng nàng sẽ thống khổ, thống

khổ hệt như bị róc đi từng tấc thịt. Vậy mà, thân hình cứng lạnh của

nàng ngay cả một chút thống khổ cũng không cảm giác được.

Thời khắc ấy.

Bên dưới ánh trăng.

Ngọc Tự Hàn trong làn áo xanh khe khẽ ngẩng đầu lên, dõi mắt về hướng Liệt Hỏa sơn trang.

Y ngồi trên cổ xe lăng trong sân đình, khuôn mặt tuấn tú mờ nhạt như dãy

núi đằng xa, đôi tròng mắt trong suốt vương mắc một nỗi sầu lo.

Trời phảng phất như nổi gió. Chu ỗi chuông ngọc treo trên tàng cây leng keng khua vang, ban sơ còn âm ỉ, về sau càng lúc càng trở nên cuồng loạn,

như vùng vẫy, như rên xiết, như thét gào.

Sau đó lại tĩnh mịch.

“Keng…” H ạt tim lung linh giữa chuỗi chuông ngọc ấy tựa như một luồng sáng

lạnh lẽo vút qua, trong khoảnh khắc nổ tan thành ngàn vạn mảnh nhỏ, mỗi

mảnh đều bé xíu như hạt bụi, lấp lánh lóe sáng, trôi lả tả về phía chân

trời.

Ngọc Tự Hàn vươn cánh tay thon dài của mình ra, khẽ khàng với gọi.

Chùm sáng lập lòe ấy tỏa ra, ngập ngừng, do dự… Bàn tay c ủa y thương tiếc

hợp ngửa, đem chút vụn vặt còn sót lại ấy e ấp trong lòng bàn tay, tinh

quang lấp lánh lưu chuyển, hệt như một khúc bi ca ai oán.

- Hắn, vẫn muốn tổn thương trái tim của muội hay sao…

Ngọc Tự Hàn thở dài.

Gió, mang tà áo xanh của Ngọc Tự Hàn thổi phất về hướng Liệt Hỏa sơn trang…

Liệt Hỏa sơn trang.

Đôi mắt của Liệt Minh Kính nheo lại vẻ nguy hiểm:

-Phong nhi, ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không?

Nhân gian Liệt Hỏa, minh giới Ám Hà.

Từ khi Ám Hà cung biến mất khỏi giang hồ đến nay, mệnh lệnh của Liệt Hỏa

sơn trang chính là ý chỉ mà thiên hạ võ lâm không thể kháng cãi.

Lời Liệt Minh Kính đã nói ra, chẳng ai dám trái lại.

Chiến Phong cười lạnh.

Nụ cười dẫn theo mười hai phần oán trách.

- Không!

Y lặp lại một lần nữa, thanh âm không cao nhưng mọi người ở đây đều có thể rõ ràng nghe được.

Ai cũng biến sắc. Trong ba đệ tử của Liệt Minh Kính, Ngọc Tự Hàn thân thể

tàn tật, võ công không thể luyện đến cực hạn; Cơ Kinh Lôi với đôi Liệt

Địa Chùy uy lực kinh người, kiệt xuất võ lâm, nhưng đáng tiếc tính tình

nóng nảy dễ bị kích thích, khó mà phục chúng; còn Chiến Phong, tuy trẻ

tuổi nhất nhưng lại là đại đệ tử, một thanh “Thiên Mệnh” đao khiến cho

nhân sĩ giang hồ phải cam tâm thần phục, lại thêm tính cách kiên nhẫn,

gặp chuyện thì trực tiếp chỉ huy, mọi người trong trang đều biết y sẽ là trang chủ kế nhiệm.

Thế mà, y lại ngang nhiên chống đối Liệt Minh Kính trước mặt mọi người!

Cơ Kinh Lôi thân thể chấn động:

-Phong sư huynh, huynh đêm nay uống hơi quá chén rồi.

Chiến Phong dường như không mảy may nghe thấy.

Y nhìn Liệt Minh Kính với vẻ lạnh lùng.

Tóc râu như tuyết của Liệt Minh Kính ùn ùn bay thốc cả lên, vết sẹo đao trên gương mặt trở nên dữ tợn đến buốt xương.

Ông trừng mắt hỏi:

-Ngươi - biết - hậu - quả - chứ?

Chiến Phong hừ lạnh.

Đôi tròng mắt màu tro của Duệ Lãng nhìn Chiến Phong hệt như nhìn một loài súc sinh nào đó:

- Kẻ nào trái lệnh trang chủ, phế bỏ võ công, trục xuất khỏi Liệt Hỏa sơn trang.

Không khí trầm lắng như một cơn ác mộng. Chi ến Phong đứng thẳng giữa buổi

tiệc, thân thể tuyệt mỹ hệt như một hung thần cô độc đang muốn từ bỏ cõi đời, mái tóc xoăn đen thẫm phớt xanh không gió mà tung bay. Dưới ánh

đèn, đôi tròng mắt của y ảm đạm như đêm tối, chỉ có viên bảo thạch nơi

tai phải là điểm sáng duy nhất.

Như Ca nhìn y.

Cảm giác như đang ở vào một ngóc ngách nào đó cách y thật xa.

Nàng không còn nhận ra Chiến Phong trước mắt nữa. Chi ến Phong của nàng là

vị thiếu niên bên bờ hồ lá xanh biêng biếc, mang trong lòngmười bốn đóa

sen đương nở rộ, vừa ngượng ngùng, vừa khẩn trương và nói với người con

gái y yêu rằng - “Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ cho nàng”.

Liệt Minh Kính cố đè nén lửa giận, trừng mắt nhìn Chiến Phong đang ngạo nghễ đứng một mình, quát lớn:

- Lý - do?

Tiếng quát của ông khiến cho mọi cửa sổ trong thính đường lớn phút chốc vỡ vụn!

Gió đêm vun vút tràn vào!

Chiến Phong trong âm thanh của gió, khe khẽ đưa mắt nhìn Như Ca.

Khuôn mặt Như Ca tái nhợt.

Môi nàng chẳng còn sắc máu.

Một sợi tóc đen mềm mại nhẹ phớt qua bên tai.

Nhưng, đôi mắt của nàng…

Quật cường, tuyệt đối không khuất phục!

Nàng nhìn thẳng lại y, mắt không hề chớp.

Nàng muốn được nghe!

Nàng muốn có một lý do!

Để giải thoát hoàn toàn trái tim này!

Là kéo dài mãi mãi…

Hay thở trút thật mau…

Chiến Phong đáp:

- Bởi vì ta không thích…

Lòng, tro tàn khói nhạt…

Năm chữ này… Năm chữ mới dễ dàng làm sao… Như Ca cố gắng nén nhịn một cơn

run rẩy đang bất ngờ ập đến! Không được! Không được mềm yếu! Không được

mềm yếu ở trước mặt kẻ đã tổn thương nàng! Nếu nàng dám can đảm bật

khóc, thì nàng thà đi tìm cái chết còn hơn!!

- Bởi vì ta không thích huynh ấy!

Một giọng nói cắt ngang lời Chiến Phong.

Giọng