
y y chỉ thong thong thả thả khảy đàn, dường như đã sớm quên tuốt tuồn tuột những lời đã hứa.
Tuyết cười hì hì.
-Chưa.
Như Ca xụ mặt:
- Vậy lúc đầu ngươi bảo ta…
- Ta gạt nàng đó!
Vẻ tươi cười trên mặt Tuyết sáng lạn đến mức khiến người ta muốn đấm cho y một cú.
Sao lại có loại người vô sỉ đến thế, dám nói ra những lời như vậy mà ngay cả một chút xấu hổ cũng không có!
Như Ca giận đến không thốt nổi thành lời:
-Sao ngươi có thể gạt ta chứ!
- Không gạt nàng, nàng có cho ta đi theo không?
Nghe đi, thật là lý lẽ hùng hồn, chuyện tất hiển nhiên làm sao!
Như Ca giận đến đầu óc trống rỗng.
Tuyết cười như sóng gợn nước thu, lay lay vạt áo của nàng:
- Nè, giận rồi sao?
Như Ca ngẩng đầu nhìn trời, tên tiểu nhân vô tín vô nghĩa như y, không thèm để ý tới làm gì!
- Giận thiệt á?
Tuyết le lưỡi, nhoài đến trước mặt nàng:
-Đừng giận nữa được không? Con gái mà tức giận sẽ xấu lắm đó.
Như Ca mặc kệ, không buồn hất y ra.
Tuyết thở dài: - Th ật ra nàng cũng chẳng cần ta đến giúp nàng, không phải
sao? Cái loại nam nhân như Chiến Phong, một khi đã cương quyết điều gì
thì không ai có thể thay đổi được.
Lòng nàng nhất thời trở nên bình lặng.
- Chiến Phong khiến cho nàng khổ sở, hãy bỏ hắn đi cho rồi.
Tuyết ghé sát mặt nàng, hơi thở thơm như lan:
- Nàng còn có ta mà.
Như Ca đẩy gương mặt y ra, phụng phịu bảo:
- Ta không cần ngươi giúp là một chuyện, ngươi có lừa gạt ta hay không lại là chuyện khác!
Tuyết chép miệng:
- Nàng hẹp hòi quá.
Như Ca trừng mắt với y:
-Ừ đấy, ta hẹp hòi thế đấy, thì sao nào?
Tuyết tỏ ra vô cùng uất ức, đôi mắt đẹp đong đầy lệ châu, từng dòng từng dòng rơi xuống, vành mắt ửng hồng, giọng nói nghèn nghẹn:
- Nàng khiến cho ta đau lòng rồi…
- Ta…
Như Ca muốn khóc mà không ra nước mắt. Trời ạ, nhìn tới nhìn lui lại giống như nàng đang ăn hiếp y!
Tuyết nước mắt lưng tròng:
- Sao nàng không hỏi xem ta cớ gì lại đi lừa nàng?
-Được!
Nàng hít vào một hơi:
-Sao ngươi lại lừa gạt ta? Tuyết nín khóc bật cười:
- Bởi vì người ta yêu nàng đó mà, nếu không dối gạt vu vơ thế, nàng sẽ đâu chịu để người ta theo nàng chứ.
Như Ca tay chân bủn rủn. Kể như thua y rồi, ở đâu lại ra nhiều lý lẽ lệch lạc thế không biết.
- Sao nàng không hỏi xem cớ gì mà người ta yêu nàng?
Như Ca không muốn truy vấn nữa, sải chân bỏ đi.
Tiếng cười của Tuyết trong veo như mặt hồ trong nắng mai:
- Nàng không dám nghe hay sao? Hay nàng lo sợ chính mình sẽ yêu ta đấy?
Nàng rùng mình.
Hóa ra ngay giữa trời hè cũng có thể ớn lạnh đến toàn thân nổi da gà.
Vừa muốn rời khỏi đình, Như Ca đột nhiên sững lại.
Nàng trông thấy một đoàn người dáng vẻ vội vã đang tiến tới từ phía nam con đường.
Tổng cộng có mười hai người, phục sức sang trọng, khí thế oai võ, vai khiêng một cỗ kiệu sắc vàng phớt đỏ, rèm sa tanh vàng, chất liệu tuyệt phẩm.
Hai người đang dẫn đầu phía trước, một vị thiếu niên đầu trắng mặt lạnh, một vị trung niên mặt đỏ cao to.
Nàng đã từng gặp qua bọn họ ba lần.
Vị thiếu niên tên gọi Bạch Hổ.
Vị trung niên tên gọi Xích Chương.
Bọn họ mỗi lần đến đây đều chỉ làm một việc… Tiếp Ngọc Tự Hàn rời Liệt Hỏa sơn trang!
oOo
Đêm tối.
Trên hành lang.
Một xâu chuông ngọc mỏng như cánh ve treo đu đưa.
Chúng va chạm nhau, khua lên những âm thanh leng keng, theo hướng gió lùa mà reo múa.
Ngọc Tự Hàn người khoác áo xanh, trầm tĩnh ngồi trên xe lăn.
Trong mắt của y thấp thoáng nét nghiêm trọng.
Cánh tay phải lại thong dong, dịu dàng.
Như Ca trong bộ cánh đỏ tựa lên đầu gối y, buồn bã để y vuốt ve mái tóc của mình, trong lòng tràn ngập một nỗi quyến luyến.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn y:
- Huynh lại phải đi hay sao?
Ngọc Tự Hàn vỗ về đầu nàng.
- Ta không muốn huynh đi đâu.
Nàng cúi đầu, kéo lấy lần áo của y, vò lại thành một nắm.
- Có huynh ở nơi đây, cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng đặc biệt không
hoảng sợ. Huynh sẽ bảo vệ ta, an ủi ta, làm cho trái tim ta chẳng phải
khổ sở…
Nàng âu sầu nói: - Ta có linh c ảm không tốt rằng, chuyến này huynh đi, sẽ
xảy ra rất nhiều chuyện không giống như trước đây nữa.
Ngọc Tự Hàn nâng cằm nàng lên.
Không thấy mặt nàng, y không biết nàng đang nói điều gì.
Như Ca thuận theo tay y ngẩng đầu lên, cố nở một nụ cười tươi tắn: - Sau
khi xu ất trang lần này, huynh phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình
đó! Có chuyện gì không vui hãy nhớ kể cho người khác nghe, đừng nên chôn chặt tất cả sự tình trong đáy lòng không chịu nói ra. Không muốn trò
chuyện thì có thể dùng giấy viết, còn nữa, không được nhọc sức quá,
không được làm những chuyện trái ý muốn, huynh đôi khi hay yêu cầu sự
hoàn mỹ quá mức, như thế sẽ vất vả lắm biết chưa!
Ngọc Tự Hàn mỉm cười, rạng rỡ như một ánh hào quang.
Như Ca đẩy đẩy y:
-Không được cười, mau đồng ý với ta đi.
Y gật đầu.
- Tốt rồi. Nàng th ở trút ra một hơi, biết rằng hễ y đã hứa chuyện gì thì nhất định sẽ cố gắng làm được. Hệt như ngày xưa, y vừa câm vừa điếc lại vừa tàn tật, bản tính cô độc và nhạy cảm, luôn kháng cự né tránh bất cứ sự tiếp cận nào của nàng. Về sau, nàng vừa đấm vừa xoa lại thêm vào cả
nư