
u thành ý chứ.
Như Ca đáp:
- Ngươi nói đi, ta sẽ làm.
Tuyết dang hay tay ra, khẽ ôm lấy bờ vai của nàng:
- Ta muốn nàng khóc một trận trong lòng ta.
Như Ca chết trân.
Hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên, bật cười:
- Vì sao lại phải khóc chứ?
-Không được, nàng hứa với ta rồi.
Tuyết có phần không vui. Như Ca thở dài, chầm chậm ngả đầu vào lòng y, bộ áo
trắng của y như nhiễm phải hơi lạnh, mang chút vị băng lương rét mướt,
vừa thấp thoáng tựa hương hoa ngày đông, lại hệt như đêm xuân tuyết đổ.
Tuyết mang nàng ấp vào lòng, khe khẽ nhắm mắt lại.
Bất kể thế nào, khi nàng ở trong lòng y rồi, mọi thứ đều bỗng trở nên tốt đẹp.
Đến nỗi lời nguyền kia…
Cũng không thể sánh với cảm giác được ôm nàng vào lòng.
Ánh trăng sau gợn mây khẽ rọi xuống đôi chút ánh sáng.
Như Ca đẩy y ra:
-Nhưng ta thật sự không khóc được mà.
Tuyết chán nản hạ tay xuống:
- Rõ ràng nàng rất đau khổ, tại sao lại không khóc được chứ?
Như Ca ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nhẹ: - Có l ẽ vì quãng thời gian đau đớn
đã kéo dài quá lâu, máu trong người ta đều đã đông kết hết lại, cả đến
khi dao cứa vào lòng, máu cũng không cách nào chảy thông được nữa.
Tuyết bực tức bảo:
- Chiến Phong đáng cho nàng thích đến vậy sao?
Như Ca cười gượng đáp:
- Bây giờ nói ra lời này còn có nghĩa lý gì chứ.
- Nàng sẽ không thích hắn nữa à?
Trong mắt Tuyết hiện hữu một vẻ vui sướng.
Như Ca đăm đăm nhìn về phía hồ sen đã ba năm hoang phế kia, chầm chậm nói:
-Đợi ta làm xong một việc cuối cùng đã.
Đêm đó, Như Ca không ngủ. Nàng ở cạnh bên ao sen ấy, dường như muốn chờ đợi nó trong đêm sẽ nở ra những đóa hoa màu ửng hồng phía chân trời, thế
nhưng kỳ tích đã không xuất hiện, thậm chí ngay cả lá sen cũng chẳng
thấy tăm tích đâu.
Tuyết bên cạnh nàng lẳng lặng thiếp đi.
Khi bình minh vừa hé rạng, Như Ca len lén rời khỏi Tuyết đang ngủ say như một đứa trẻ, len lén rời khỏi bờ ao kia.
Giọt sương buổi sớm rơi từ kẽ lá vương mắc trên làn mi của Như Ca. Nàng đang mang một chiếc hộp gỗ trước ngực, đứng trước cửa phòng Chiến Phong.
Nàng gõ gõ cửa.
Cánh cửa “kẹt” một tiếng mở ra. Chi ến Phong cả người nồng nặc hơi rượu, lớp vải lam lấm tấm vệt thâm, có vẻ như y đã từng nôn mửa lên đấy. Trông
thấy Như Ca, hai tròng mắt của y đột nhiên rực lên sắc xanh đáng sợ,
viên bảo thạch nơi tai phải phát ra tia sáng rực rỡ.
Giọng của y pha chút khàn khàn:
- Là cô?
Như Ca siết chặt hộp gỗ, mỉm cười như mây thưa gió thoảng:
- Ta có thể vào chứ?
Y vội né sang bên để nàng tiến vào trong.
Trong phòng vẫn đơn giản như trước đây, chẳng có vật trang trí hay bày biện gì cả.
Chỉ có độc một chiếc giường, một bộ bàn và một cái ghế dài.
Còn có thêm một mùi rượu nồng nặc, bên dưới song cửa lăn lóc vài chiếc bình.
Nàng ngồi xuống ghế dài, đặt hộp gỗ lên bàn, ánh mắt vô tình lướt ngang một
đôi hài đặt dưới gầm giường. Hài màu xanh, đáy màu trắng, được may bằng
chỉ gay, đường kim rất khít, tuy không hoàn toàn tinh tế nhưng lại được
khâu đến hai lớp, vì thế chắc chắn hơn bình thường rất nhiều. Nàng biết, trên đôi hài ấy có một nơi ám sắc nâu, đó là vào một hôm cách đây ba
năm khi nàng đang ráp đế hài thì y lại đột nhiên tiến vào, vì muốn y
được bất ngờ, nàng trong lúc luống cuống đã không cẩn thận để kim châm
vào tay.
Trên hài có máu của nàng.
Y cũng chưa một lần mang thử.
Như Ca thu ánh mắt trở về, mỉm cười yếu ớt:
- Huynh còn giữ đôi hài ấy ư?
Chiến Phong nhìn bộ hài sạch trơn không một vết bụi ấy, khàn khàn đáp:
- Phải.
Nàng cười:
-Đáng ra phải vứt nó đi rồi.
- Phải.
Sau đó là một khoảng lặng im bao trùm.
Nàng cau mày, khẽ hít vào một hơi:
- Huynh có biết ta đến tìm huynh để làm gì hay không?
Ánh mắt của y thẫm sâu như biển rộng:
-Cô không nên đến thì hơn.
Nàng cười, nụ cười có chút nghẹn ngào:
- Chiến Phong ơi, chẳng lẽ đến lúc chia ly rồi huynh cũng muốn lạnh lùng như thế sao?
Chiến Phong đứng thẳng, nhìn không ra bất cứ biểu lộ cảm xúc gì trên gương mặt.
Như Ca khẽ vuốt hộp gỗ trên bàn. Giọng nói của nàng thật lạnh: - T ừ lúc
còn rất nhỏ, ta đã bắt đầu thích huynh. Dáng huynh đứng thẳng, dáng
huynh bước đi, dáng huynh ăn cơm, dáng huynh trò chuyện, dáng huynh tập
võ, dáng huynh lặng im… Ta cứ thích đuổi theo phía sau huynh, huynh đi
đến đâu ta đi đến đó… Rốt cuộc vì sao ta lại thích huynh, thích huynh ở
điểm nào, ta đều quên mất cả, chỉ biết rằng ta rất thích huynh mà thôi.
Chiến Phong vẫn không hề nhúc nhích.
Như Ca đột nhiên bật cười, liếc nhìn y:
- Chiến Phong, huynh thật ra có từng thích ta hay không?
Nắm tay của Chiến Phong siết chặt bên hông, đầu ngón tay trắng bệch.
Như Ca lại hỏi tiếp:
- Vậy ra huynh đã từng thích ta sao?
Chiến Phong dường như không thể đứng vững được nữa, y bước đến bên cửa sổ, hướng bóng lưng lam sẫm về phía nàng.
Như Ca nhìn y, cảm giác thật buồn cười:
- Huynh có thể ở trước mặt mọi người bảo không thích ta, vậy mà giờ đây lại không nói ra được ư?
Nàng đứng lên, bước đến phía sau Chiến Phong, dùng sức kéo thân thể của y
trở lại, nhìn thẳng vào đôi tròng mắt của y, tức giận gắt:
-Nói đi! Tối qua huynh c