
Ca mỉm cười rời khỏi.
Như Ca bỏ lại Oánh Y ở phía sau.
Bàn tay khẽ nóng.
Cõi lòng trộn lẫn nhiều vị cảm xúc.
Dẫu đã trút giận cho bản thân mình và Điệp Y, nhưng sao nỗi đau đớn đến nhói buốt tâm can kia vẫn không chút nào vơi nhẹ…
Buổi sớm trong chu đình.
Vầng dương tinh khiết soi sáng khiến cho thân thể của Tuyết đang chơi đàn dường trở nên trong suốt.
Áo trắng lóa mắt.
Tóc dài ánh dịu.
Y xinh đẹp hệt như một vị tiên nhân trong truyền thuyết.
Thanh hồng ngọc phượng cầm giữa những ngón tay linh động của y như ẩn chứa
sinh mệnh, dào dạt tuôn ra những giai điệu tuyệt trần.
Như Ca áp người lên song cửa gỗ.
Xa xa ngắm nhìn y đến xuất thần. Trông th ấy Tuyết, nàng lại nhớ đến những tháng ngày tại Phẩm Hoa lầu, cõi lòng khi ấy ngập tràn hy vọng, tinh
thần lên cao, muốn biết vì sao một người từ thanh lâu bước ra như Oánh Y lại có thể dễ dàng chiếm được trái tim của Chiến Phong.
Vì không cam tâm chấp nhận thất bại, nàng thậm chí còn dẫn theo cả Tuyết trở về Liệt Hỏa sơn trang.
Có điều, nỗ lực của nàng lại trở nên buồn cười như thế đấy…
- Tiểu thư!
Điệp Y đứng bên cạnh nàng, cũng đang sững sờ nhìn ra từ phía cửa sổ:
- Tuyết công tử xinh đẹp không giống người thường chút nào.
Như Ca mỉm cười:
- Phải, hắn thật sự rất đẹp. Dùng “ xinh đẹp” để miêu tả một người nam
nhân có thể ít nhiều không thỏa đáng, nhưng đối với Tuyết, dường như cụm từ này lại trở nên vô cùng thích hợp.
- Hắn là người ở đâu? Tại sao lại đến Liệt Hỏa sơn trang chứ?
Điệp Y truy hỏi. Như Ca giậ t mình. Lạ thật, vấn đề này hình như nàng chưa
từng nghĩ qua. Sự xuất hiện của Tuyết, thái độ khăng khăng muốn đi theo
nàng của y, tất cả hệt như một giấc mộng xảy ra hoàn toàn bất ngờ.
Huân Y lắng nghe các nàng đối thoại, trầm ngâm bảo:
- Hay là hắn đã biết thân phận của tiểu thư cho nên mới cố ý theo cùng?
Điệp Y mở to hai mắt:
- Ý ngươi là, Tuyết công tử biết tiểu thư chính là ngọc minh châu trong tay trang chủ nên mới có ý…
- Không phải.
Như Ca lắc đầu, ngăn bọn họ nói tiếp.
- Tuyết không phải là loại người nặng tâm cơ như vậy đâu. Ch ẳng hiểu vì
sao, từ khi trông thấy Tuyết rồi, nàng tựa như có một loại cảm giác đã
từng quen biết y. Tuy y có điểm kỳ quái, nhưng chắc chắn y sẽ không gây
tổn thương cho nàng.
Huân Y cười nhẹ nhàng:
- Cẩn thận vẫn tốt hơn. Như Ca đố i với bất cứ ai cũng đều tin cậy không
chút đề phòng, nàng vốn không hiểu đại tiểu thư của Liệt Hỏa sơn trang
trên giang hồ có địa vị như thế nào.
-Được rồi.
Như Ca biết Huân Y đang lo lắng cho mình, vì vậy nàng mỉm cười đáp lại cô.
- Tiểu thư, Tuyết công tử đang vẫy người kìa.
Điệp Y khẽ gọi.
Như Ca nhìn đến.
Ánh mắt Tuyết lóe lên một tia khí tức tựa ánh mặt trời, nụ cười quyến rũ của y lọt vào đáy mắt của nàng.
Trỏ phải của y hướng về phía nàng gập lại…
Đến đây, nha đầu.
Đến đây mau.
Chu đình.
Mặt hồ bồng bềnh nắng mai.
Như Ca tay chống cằm, quan sát Tuyết đang mãi mê chơi đàn.
Y dường như đã quên mất sự tồn tại của nàng mà đắm chìm trong thế giới âm thanh.
Nàng cuối cùng cũng không nhịn được, cất tiếng:
- Nè, ngươi gọi ta tới làm gì thế? Tuyết hời hợt liếc nàng, tựa như nàng là một khúc gỗ mục ngàn năm:
- Khúc nhạc hay như thế mà nàng có thể lơ đễnh à?
-Ở đâu ra loại người tự khen chính mình thế chứ?
Như Ca lườm y một cái.
Tuyết nhẹ nhàng thở dài:
-Đúng là trâu gặm mẫu đơn, không biết thế nào là văn nhã cả. Th ế gian có
biết bao người vì để nghe được một khúc đàn của y mà không quản ngàn dặm theo đuổi, chẳng ngại vung tiền như rác, ấy thế mà hết lần này đến lần
khác nha đầu này lại thiếu mất khả năng thưởng thức.
-Ngươi muốn ta nghe khúc nhạc này chứ gì?
Như Ca đứng dậy:
- Vậy ta trở về cho rồi, ở trong phòng cũng có thể nghe được mà.
Tuyết đâm bực:
-Nha đầu ngốc, người ta vì muốn tâm tình của nàng tốt hơn nên trời tờ mờ thế này mới dậy sớm tấu đàn đấy!
Đáng thương cho y ngủ không đủ giấc, đối với dung nhan tuyệt mỹ của mình sẽ
bị tổn hại ít nhiều! Đúng là nha đầu ngốc không biết cảm kích mà!
Như Ca ngây người.
-Í, là ngươi vì ta đó à? Cảm ơn ngươi nhé!
Tuyết cười hài lòng, nỗi khổ của hắn cuối cùng cũng…
- Có điều…
Như Ca nói tiếp:
- Nghe ngươi đàn thì tâm tình sẽ tốt hơn chắc? Đây cũng chẳng phải là
tiên khúc, làm sao mà có khả năng chứ! T ội thật, Tuyết nhất định là bị
người khác thổi phồng đến hoang tưởng mất rồi, cứ tưởng mình là “Cầm
Thánh” hay thần tiên gì đó, nhưng cho dù có thật sự là thần tiên đi nữa
cũng không thể giải quyết sự tình lúc này đâu.
Tuyết suýt nữa thì hộc máu, tay trỏ Như Ca:
- Nàng…!
Ài, hóa ra tâm tư của y uổng phí cả rồi, dù điệu đàn của y cũng có thể so sánh với tiên âm lắm chứ!
Như Ca nhìn y, đột nhiên nhướng mày:
- Tuyết, tại sao ngươi lại theo ta trở về Liệt Hỏa sơn trang?
Ngón trỏ trên dây đàn lướt nhẹ, Tuyết sẳng giọng nói:
- Thì vì giúp nàng đó.
- Như vậy ta cũng không nhớ nhầm.
Nàng đồng ý để y theo cùng, chính là vì y đã hứa hẹn có thể giúp nàng níu giữ trái tim đang dần trôi xa của Chiến Phong. Chỉ là…
Như Ca trừng mắt nhìn y:
- Thế ngươi đã giúp ta hay chưa?
Mỗi ngà