
nh của Tuyết
Nhi run lên, nước mắt cô cùng nước mắt của Tấn Phong hòa vào nhau, rơi
xuống tấm ra trải giường trắng tinh tạo thành những vệt nước.
Giờ đây, trong nỗi sợ cô ôm Tấn Phong, tay cô vòng qua eo anh ôm anh
thật chặt. Cô thực sự rất sợ, trước kia cô bị bắt cóc, cũng hoảng sợ thế này nhưng đây là lần đầu cô mới thấy được nỗi sợ hãi tột cùng là thế
nào. Người bạn trong mắt cô là tốt là tuyệt vời không ngờ lại đối xử với mình như thế khiến cô không thể nào tin được. Trong vòng tay Tấn Phong, cô thầm thấy lòng mình dần dần yên bình đi một chút. Trái tim cô dần
được vòng tay của anh lan tỏa đến sự ấm áp và bình yên vô cùng.
Tấn Phong ngay khi nhận được vòng tay của Ngọc Linh, anh đã thấy yên tâm được phần nào dù lòng còn lo cho cô khá nhiều. Nhìn cơ thể run run của
cô và cả những giọt nước mắt đã tạo thành vệt trên tấm ra, tay anh càng
siết chặt hơn. Anh muốn làm bờ vai vững chắc, một điểm tựa vững vàng và
cả một nơi yên bình để cô tựa vào khi cô sợ nhất. Anh không muốn bé con
của mình có một chút nào bị tổn thương. Đặc biệt là tổn thương về tâm
hồn bởi vết thương tâm hồn sẽ không bao giờ lành được. Anh biết cô đã
chịu quá nhiều thứ không may trong cuộc sống rồi, thân hình bé nhỏ thế
này nếu bắt cô làm thêm điều gì nữa anh sợ cô sẽ ngất đi mất thôi.
Tấn Phong thì thầm vào tai Ngọc Linh.
- Dù em đã gặp chuyện gì cũng không quan trọng vì có anh đây rồi. Bé con ngoan, đừng sợ nữa nhé ! Có anh đây rồi mà, đúng không ?
Thanh âm hơi trầm 1 chút nhưng dịu dàng vô cùng làm cho Ngọc Linh rất an tâm, cô dụi dụi đầu vào lồng ngực Tấn Phong không chịu rời.
Một lúc sau, thấy bé con đã bình thường anh dịu dàng bảo bé con đi tắm rồi sẽ ăn chút gì đó.
- Này em đi tắm đi bé con, sau đó chúng mình ăn chút gì nhé !
Ngọc Linh ngoan ngoãn nghe lời Tấn Phong rồi chui vào phòng tắm. Còn Tấn Phong thì xuống bếp, anh vốn là con trai nên chẳng biết làm gì cả. Anh
nhìn thấy mì gói và vài quả trứng nên nảy ra ý tưởng sẽ ăn mì gói với
trứng chiên. Dù thật sự anh không biết nấu gì nhưng về chiên trứng thì
anh làm cũng khá tốt vì hồi bé thỉnh thoảng anh hay làm cho mẹ ăn. Anh
rất yêu mẹ mà.
Xong xuôi đâu đấy, Tấn Phong dọn ra bàn. Ngọc Linh tắm xong, cô vui vẻ
chạy ra bởi vì mùi mì gói và trứng rất thơm. Nhìn bộ dạng vừa tắm xong
còn gội đầu nữa mà chẳng lấy khăn, Tấn Phong trách Ngọc Linh.
- Bé con, em lấy khăn lau tóc đi.
- Không, em muốn ăn ngay.
Nghe giọng cãi trẻ con của Ngọc Linh, anh không khỏi phì cười. Nhưng vì
không muốn tóc làm ướt áo bé con nên Tấn Phong tiếp tục thúc giục.
- Lấy nhanh đi, không là anh ăn hết đấy nhé !
Ngọc Linh đang đói nghe có người sẽ giành ăn nên cô liền làm theo và vội ra bàn ăn ăn ngay. Nhìn thái độ vội vàng dễ thương của Ngọc Linh, Tấn
Phong vui vẻ vừa ăn vừa ngắm cô.
Tấn Phong rất hạnh phúc khi thế này. Anh hôm nay có thể dỗ dành bé con
lại được cùng cô ăn và được nhìn bộ dạng cô mới tắm xong làm lòng anh
thấy rất hạnh phúc. Anh vui vẻ nở nụ cười mãn nguyện.
Ăn xong mọi thứ, Ngọc Linh nhanh chóng để bát vào bồn rửa chén và nhanh
tay rửa sạch. Còn Tấn Phong thì muốn ra ngoài mua quần áo, anh định hôm
nay sẽ bên cạnh cô và chăm sóc cho cô.
- Ngọc Linh, em ở nhà ngoan, anh đi rồi về ngay.
Ngọc Linh quay sang nhìn Tấn Phong và gật đầu, sau đó cô tiếp tục rửa và vui vẻ hát.
Sau khi mua quần áo về, anh tắm xong thì đã thấy bé con nằm trên giường. Cô đang ôm con gấu bông và tươi cười. Tấn Phong rất muốn ở lại đêm này
nên anh đã mua 1 bộ quần áo mặc để ngủ còn quần áo đi học thì đã cho vào máy giặt rồi.
Tấn Phong cố tình bước ra và đưa mặt đến gần Ngọc Linh, cô lúc này mới
chú ý đến Tấn Phong. Cô nhận ra anh đang mặc đồ ngủ, chẳng lẽ anh sẽ ở
lại…
- Anh…hôm nay anh ở lại hả ?
Tấn Phong nghe giọng Ngọc Linh ngạc nhiên và còn hình như có chút không muốn anh đành buông 1 câu buồn buồn.
- Em gái không thích thì anh về.
Ngọc Linh vội níu tay Tấn Phong.
- Không phải, em rất vui. Vậy là tối nay em không gặp ác mộng rồi.
Ngọc Linh cười tươi vui vẻ làm Tấn Phong cười theo. Cô thật sự rất hạnh
phúc vì tối nay có Tấn Phong gần mình nhưng có 1 điều cô lo là Tấn
Phong ngủ ở đâu.
- Anh ngủ ở đâu bây giờ hả Tấn Phong ?
Thật ra Tấn Phong định là sẽ nằm cùng Ngọc Linh trên giường nhưng nếu
thế thì không được nên anh đành trả lời là mình nằm dưới đất.
- Anh nằm dưới đất, em nằm trên đi.
Ngọc Linh thấy Tấn Phong trả lời vậy cô không muốn. Nếu Tấn Phong nằm
dưới đất xem không được chút nào, khách tới nhà chẳng lẽ để nằm ở dưới.
- Thôi, em nằm dưới đất cho.
- Anh là con trai, anh nằm dưới đất.
Hai người đôi co mãi cuối cùng Ngọc Linh đành quyết định.
- Thôi, 2 người nằm chung trên giường nhưng anh phải chờ em tí đã.
Ngọc Linh lôi từ trong tủ quần áo của cô 1 tấm ra mới và thay cho tấm ra trên giường. Sau đó cô bảo anh lên giường nằm. Trước khi nằm cô còn dặn dò.
- Tấm ra này có sọc ca rô nè. Anh có thấy đường sọc dọc đậm nhất không ?
Tấn Phong nhìn theo tay Ngọc Linh và gật đầu thay cho lời nói.
- Anh và em không được lấn sang nhau đấy, vậy nhé !
Sau đó