Polly po-cket
Lão Gia Có Hỉ

Lão Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324654

Bình chọn: 8.5.00/10/465 lượt.

cây có cỏ thật là tiện, bước chân giẫm lên phát ra thanh

âm xào xạc càng lúc càng gần, mãi đến khi có bóng người lọt vào tầm mắt

của bọn ta.

Hai người này mặc trang phục màu nguyệt bạch giống nhau, viền tay áo, viền cổ áo hoa văn vân nguyệt tỏ rõ thân phận của bọn họ. Cả hai người

đều đeo nón rộng vành màu trắng, trên mặt che bằng khăn lụa màu trắng,

nhìn không rõ dung mạo. Bọn họ đi về phía căn miếu đổ nát, đến trước cửa miếu thì dừng lại liếc nhìn nhau, nữ tử bên phải mở miệng nói gì đó, có lẽ là ngôn ngữ Mân Việt quốc, ta và Đường Tư đều nghe mà không hiểu.

Tiếng tụng kinh trong miếu ngừng lại, hơn nửa buổi trôi qua, không biết Bất Ngốc hòa thượng trả lời bọn họ gì đó.

Giọng nữ tử đứng ngoài cửa miếu khô khan không mang theo một chút xíu tình cảm, sau khi ả nói rất nhiều, rốt cuộc Bất Ngốc hòa thượng bước ra khỏi căn miếu đổ nát, vẻ mặt trang nghiêm không giống ngày thường.

Ta sửng sốt một hồi lâu, quay đầu lại nhìn Đường Tư, thấy hắn cũng vậy, vẻ mặt ngu ngơ chả hiểu gì.

Bất Ngốc hòa thượng lại nói vài câu với hai người nọ, hai người này

liếc nhau một cái, nữ tử bên phải bái Bất Ngốc hòa thượng, chậm rãi lùi

lại quay về theo lối cũ.

Mãi đến khi hai người họ đi đủ xa, Đường Tư mới ôm ta hạ xuống mặt

đất. Yến Ly còn nhanh hơn bọn ta một bước, tiến lên bóp chặt cổ họng Bất Ngốc hòa thượng, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi lừa bọn ta nhằm mục đích

gì?!”

Bất Ngốc hòa thượng khẽ mỉm cười, dường như không chút nào để ý việc

bản thân mình bị người khác kềm chế, mở to mắt nhìn Yến Ly, ấm giọng

đáp: “Thí chủ nói sai rồi, người xuất gia không nói láo, bần tăng chưa

hề lừa các người.”

“Ngươi giấu diếm thân phận thật của ngươi!” Yến Ly hung hăng nhìn chòng chọc lão.

“Lời nói của bần tăng không hề có lấy một chữ bịa đặt. Bần tăng đúng

là đệ tử bị trục xuất của Mật Tông phái, pháp hiệu Bất Ngốc, sống một

mình trong núi này, lừa gạt ở chỗ nào?”

Yến Ly hừ lạnh nói: “Nhưng ngươi không nói ngươi là Tông chủ Mật Tông phái, người mang trên mình bí thuật tam môn!”

Bất Ngốc hờ hững cãi lại. “Tông chủ Mật Tông đã là chuyện cũ, hiện giờ chỉ có Bất Ngốc, không có Tông chủ.”

“Nếu ngươi không phải là Tông chủ thì sao bọn họ muốn ngươi ra chủ trì hôn sự của Lam Chính Anh?”

Nghe đến đó, ta nhịn không được cắt ngang lời hắn “Lam Chính Anh muốn thành thân? Bộ không phải vẫn còn đang đánh trận sao?”

Yến Ly quay đầu lại liếc ta bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. “Mới vừa

rồi hai người nọ tới đây truyền tin. Trần quốc đã đáp ứng hòa thân cùng

Mân Việt quốc, bảy ngày sau, Lam Chính Anh sẽ cử hành hôn sự cùng Thẩm

Đông Ly tại thánh địa Bảo Kính, nghi thức cầu chúc do Tông chủ Mật Tông

đích thân thi hành.”

Ta trợn tròn tròng mắt bật thốt: “Hả?”

Ta chọc chọc cánh tay Đường Tư “Ối, ta không có nghe lầm đó chứ?”

Đường Tư nhíu mày không lên tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Yến Ly

“Chuyện này có hiểu lầm gì phải không? Sao hắn lại có thể đồng ý đi hòa

thân?”

Ta cũng nghĩ vậy nên gật đầu phụ họa.

“Ta nghe thấy hai người bọn họ nói như thế. Bảy ngày sau tộc trưởng

tộc Lam thị sẽ hòa thân cùng Thừa tướng Thẩm Đông Ly của Trần quốc, nghi thức hôn lễ cử hành tại Bảo Kính thánh địa, cần phải do Tông chủ Mật

Tông chủ trì, vì vậy bọn họ mới phụng mệnh trưởng lão đến đây thỉnh Tông chủ xuống núi.” Yến Ly vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Bất Ngốc hòa

thượng “Ta nên sớm nghĩ đến chuyện một hòa thượng bình thường sao có thể cư ngụ trong cấm địa sau hậu sơn của bãi săn bắn hoàng gia, nhưng mà…

ngươi rõ ràng không có một chút nội lực nào.”

Bất Ngốc hiểu ý hắn nên trả lời.

“Tam môn bí thuật của Mật Tông đề cập đến những huyền bí trong cơ thể con người, không phải là võ học phổ thông trong giang hồ, bởi vậy bần

tăng không có nội lực cũng chẳng có gì kỳ quái.” Bất Ngốc giải thích,

ánh mắt nhìn Yến Ly đột nhiên nhu hòa lại, ấm giọng hỏi “Ngươi có quan

hệ gì với Bạch Cốt?”

Yến Ly trầm mặc không đáp.

Bất Ngốc cười cười, nói tiếp: “Ngày đó thủ pháp ngươi dùng để chế trụ ta cũng là một trong Tam môn bí thuật của Mật Tông. Tam môn bí thuật

không tùy tiện truyền lại cho người, quan hệ giữa ngươi và Bạch Cốt tất

nhiên không phải tầm thường. Không biết hiện giờ hắn sống có tốt không?”

Đôi mắt Yến Ly lóe sáng lên, rốt cuộc cũng trả lời lão. “Gia sư bị người ta hãm hại, đã qua đời rồi.”

Bất Ngốc ngẩn ra, sau đó lập tức nhắm mắt lại, cúi đầu niệm một câu “A di đà Phật”.

Đôi mắt của vị hòa thượng này có một sức mạnh thật kì dị, dường như

có thể ổn định tinh thần của đối phương, mê hoặc lòng người, dẫn dụ đối

phương nghe lệnh của lão, khiến đối phương có cảm giác lão không phải là người xấu. Nhưng người xấu hay không cũng đâu có đánh dấu “Xấu” trên

trán chứ…

Ta bất an kéo ống tay áo của Yến Ly. “Vừa rồi lão nói gì với hai người kia vậy?”

Bất Ngốc hòa thượng chủ động đáp: “Ta lo là hai người bọn họ ở đây

lâu sẽ phát hiện ra tung tích của các người nên đã đồng ý với bọn họ là

ba ngày sau sẽ theo bọn họ xuống núi, đến Bảo Kính thánh địa chuẩn bị

cho nghi lễ hòa thân.”

Ta hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay Yến Ly, trầm giọng nói: “C