
, muốn
ôm muốn vác cũng không tiện, chỉ có thể tự bước từng bước nhỏ mà đi.
Lúc nghỉ ngơi, Yến Ly đi lấy nước suối về uống, ta nhìn chằm chằm
Bạch Chỉ một hồi, nhịn không được hỏi: “Đây là gương mặt thật của ngươi
hả?”
Bạch Chỉ lãnh đạm gật đầu.
Ta nhất thời khiếp sợ.
Ba người đồng bọn vừa được thả có dung mạo giống Bạch Chỉ đến bảy tám phần. “Mấy người lúc nãy là huynh đệ thư muội của ngươi sao?”
“Không phải.”
“Vậy sao các người giống nhau quá vậy?”
Bạch Chỉ không thèm trả lời, Đường Tư bèn kéo ta tránh xa ra, kề
miệng vào lỗ tai ta, thấp giọng nói: “Đừng bóc sẹo người ta nữa, nàng
không thấy là mặt người ta bị mài hay sao?”
Ta không hiểu, hỏi lại: “Mài làm sao?”
Đường Tư trợn trắng mắt khinh bỉ ta dốt đặc cán mai. “Trăm năm trước, trên giang hồ có một tổ chức gọi là “Vô môn” nhận nuôi cô nhi từ nhỏ để huấn luyện thành sát thủ, những hài tử này từ nhỏ đã bị mài đi gương
mặt, tức là mài cho mòn tất cả các góc cạnh của khuôn mặt, như thế mới
dễ dịch dung và không dễ dàng bị nhận ra, phương pháp này được rất nhiều tổ chức thần bí sử dụng. Những người bị mài mặt được gọi là “Vô nhân”
hoặc là “Vô nữ”.”
Ta nghe mà sởn tóc gáy, dưới cằm mơ hồ đau nhức, nghiêng mắt nhìn lại Bạch Chỉ, quả thật khuôn mặt của nàng rất giống “bạch chỉ”, cực kỳ mềm
dẻo, như một trang giấy trắng, không có một chút biểu tình nào, thập
phần lạnh lùng. Xem ra, năng lực diễn trò của nàng cũng không tệ, hèn
chi lúc trước ngay cả Yến Ly cũng không nhận ra là nàng dịch dung, cái
giá bọn họ phải trả thật quá cao.
Ta chọc chọc cánh tay Đường Tư “Ối, ta không có nghe lầm đó chứ?”
Đường Tư nhíu mày không lên tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Yến Ly
“Chuyện này có hiểu lầm gì phải không? Sao hắn lại có thể đồng ý đi hòa
thân?”
Ta cũng nghĩ vậy nên gật đầu phụ họa.
“Ta nghe thấy hai người bọn họ nói như thế. Bảy ngày sau tộc trưởng
tộc Lam thị sẽ hòa thân cùng Thừa tướng Thẩm Đông Ly của Trần quốc, nghi thức hôn lễ cử hành tại Bảo Kính thánh địa, cần phải do Tông chủ Mật
Tông chủ trì, vì vậy bọn họ mới phụng mệnh trưởng lão đến đây thỉnh Tông chủ xuống núi.” Yến Ly vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Bất Ngốc hòa
thượng “Ta nên sớm nghĩ đến chuyện một hòa thượng bình thường sao có thể cư ngụ trong cấm địa sau hậu sơn của bãi săn bắn hoàng gia, nhưng mà…
ngươi rõ ràng không có một chút nội lực nào.”
Bất Ngốc hiểu ý hắn nên trả lời.
“Tam môn bí thuật của Mật Tông đề cập đến những huyền bí trong cơ thể con người, không phải là võ học phổ thông trong giang hồ, bởi vậy bần
tăng không có nội lực cũng chẳng có gì kỳ quái.” Bất Ngốc giải thích,
ánh mắt nhìn Yến Ly đột nhiên nhu hòa lại, ấm giọng hỏi “Ngươi có quan
hệ gì với Bạch Cốt?”
Yến Ly trầm mặc không đáp.
Bất Ngốc cười cười, nói tiếp: “Ngày đó thủ pháp ngươi dùng để chế trụ ta cũng là một trong Tam môn bí thuật của Mật Tông. Tam môn bí thuật
không tùy tiện truyền lại cho người, quan hệ giữa ngươi và Bạch Cốt tất
nhiên không phải tầm thường. Không biết hiện giờ hắn sống có tốt không?”
Đôi mắt Yến Ly lóe sáng lên, rốt cuộc cũng trả lời lão. “Gia sư bị người ta hãm hại, đã qua đời rồi.”
Bất Ngốc ngẩn ra, sau đó lập tức nhắm mắt lại, cúi đầu niệm một câu “A di đà Phật”.
Đôi mắt của vị hòa thượng này có một sức mạnh thật kì dị, dường như
có thể ổn định tinh thần của đối phương, mê hoặc lòng người, dẫn dụ đối
phương nghe lệnh của lão, khiến đối phương có cảm giác lão không phải là người xấu. Nhưng người xấu hay không cũng đâu có đánh dấu “Xấu” trên
trán chứ…
Ta bất an kéo ống tay áo của Yến Ly. “Vừa rồi lão nói gì với hai người kia vậy?”
Bất Ngốc hòa thượng chủ động đáp: “Ta lo là hai người bọn họ ở đây
lâu sẽ phát hiện ra tung tích của các người nên đã đồng ý với bọn họ là
ba ngày sau sẽ theo bọn họ xuống núi, đến Bảo Kính thánh địa chuẩn bị
cho nghi lễ hòa thân.”
Ta hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay Yến Ly, trầm giọng nói: “Chúng
ta mau về Trần quốc đi, làm rõ xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào!”
“Đi bây giờ rất nguy hiểm…”
“Nguy hiểm cũng phải đi!” Ta buồn bực hất tay hắn ra, đi qua đi lại
hai vòng, giương mắt nhìn ba người, nhất thời càng thêm buồn bực. Tin
tức bên ngoài gián đoạn không liên tục, mấy lần đều nghe nói là Mân Việt quốc và Trần quốc trực diện giao tranh, hai bên đều có khi thắng khi
bại. Trận chiến ở Bạch Dương cốc, thương vong của hai bên nghiêm trọng
hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, địa chấn sụt lở bất ngờ bạo phát,
cũng không biết có bao nhiêu thi thể bị chôn vùi trong lòng đất, Trần
quốc tử thương gần phân nửa, thế nhưng cho dù là như vậy, cũng không
hoàn toàn nằm ở thế hạ phong so với Mân Việt quốc, vì thế ta mới có thể
hơi yên tâm mà dưỡng thai trong núi này, chẳng qua Lương quốc thừa dịp
hỗn loạn xen vào mới khiến sự tình trở nên nan giải.
“Hòa thượng…” Ta nghiêng đầu nhìn lão, đắn đo trong lòng một hồi, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm lên tiếng hỏi “Ngươi cảm thấy bọn ta có thể tin
tưởng ngươi hay không?”
Bất Ngốc hòa thượng mỉm cười nói: “Ngươi tin tưởng câu trả lời của ta sao?”
“Đừng có dùng Thiền cơ với ta!” Ta phiề