
à tiểu muội phu để cười nhạo hắn.”
“Tiểu muội, hắn là trượng phu của muội, ta gọi hắn là tiểu muội phu thì có gì sai?” Tiểu muội đúng là đã ăn phải bả của tên kia rồi, cả đầu óc
chỉ toàn là nghĩ cho hắn.
“Nhưng mà hắn còn lớn hơn huynh, hơn
nữa huynh gọi muội là đại tẩu, không phải là muốn gọi hắn là đại ca sao? Chi bằng muội đổi với huynh. Về sau huynh gọi hắn là đại ca, còn tiếp
tục gọi muội là tiểu muội như cũ vậy.” Đây đã là nhượng bộ lớn nhất với
hắn rồi.
“Không được.” Vất vả lắm mới có cơ hội cười nhạo tên kia, hắn làm sao có thể nhượng bộ được.
“Tại sao?”
“Tiểu muội, thiên hạ nhiều nam nhân như vậy, muội vì sao phải chọn hắn
cơ chứ? Chi bằng muội hưu hắn (bỏ) đi, ta sẽ tìm cho muội một nam nhân
tốt hơn.” Hắn biết là không thể nào đâu, nhưng hắn vẫn muốn dỗ ngọt tiểu muội.
Khuynh Thành trầm mặt xuống. “Muội không cần.”
“Tiểu muội, hưu hắn đi mà.” Độc Cô Tiêu Diêu cười rất quỷ dị, tiếp tục
dỗ dành. Tên kia yêu mến lo lắng cho tiểu muội của hắn như vậy, nếu tiểu muội bảo không cần hắn, thật không hiểu hắn ta sẽ cuống quít ra sao.
Nàng liền phản đối lớn giọng hơn. “Muội không cần, muội yêu hắn.”
Độc Cô Tiêu Diêu hừ lạnh. “Ừh, là muội yêu hắn, nên mới đem chính mình
tới cửa dâng lên mĩ vị cho hắn ăn sạch sẽ, chưa gả chồng bụng đã phình
to. Tên kia cũng thật là, sao lại có thể có hứng thú với một tiểu nha
đầu thân hình xấu xí như muội chứ?” Tưởng tượng ra cảnh tên kia hủy sự
trong sạch của muội muội của hắn, hắn liền giận tới bốc khói.
“Huynh…” Khuynh Thành giận tới mức muốn khóc, nước mắt long lanh trong
hốc mắt. Thật quá đáng, sao hắn có thể nói những lời như vậy chứ? Đã nói nàng không biết liêm sỉ, lại còn nói nàng là nha đầu thân hình xấu xí,
hạ thấp dáng người của nàng.
“Độc Cô Tiêu Diêu!” Kẻ nào đó gầm
lên một tiếng, nín một hơi đá bay cánh cửa xông tới, đau lòng thương
tiếc ôm tiểu thê tử vào ngực.
“Thành nhi, đừng nghe hắn nói nhảm.” Dáng người cô vợ nhỏ của hắn thật sự rất tốt.
Khuynh Thành tựa vào vai Hàn Ngự, nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Hu
hu, hắn dám bắt nạt thiếp.” Nàng ghét nhất là bị nói nàng tự mình đặt
vào mâm dâng lên miệng hắn. Tuy sự thật đúng là như thế, nhưng tốt xấu
gì cũng phải để cho nàng ít mặt mũi chứ. Cứ bàn ra tán vào một cách công khai như thế, một thiếu nữ như nàng làm sao dám ngẩng mặt ngoài đường?
“Tiểu muội phu, ngươi đau lòng sao?”
Hàn Ngự cơ hồ muốn nghiến đứt răng. “Độc Cô Tiêu Diêu ta cảnh cáo
ngươi. Nếu ngươi còn dám khi dễ Thành nhi, ta sẽ dần cho ngươi một
trận.”
Độc Cô Tiêu Diêu dĩ nhiên là nhún nhún vai. “Nàng là
muội muội của ta, muốn khi dễ cũng đã khi dễ hai mươi năm qua rồi, khi
dễ thêm vài lần bớt vài lần thì cũng thế.”
“Ngươi dám!”
“Có gì mà không dám, có giỏi thì ngươi thử xem.”
“Độc Cô Tiêu Diêu, sau này ta sẽ khiến Khuynh Thành không rời ta nửa bước. Ngươi dám khi dễ nàng nữa, ta sẽ giết ngươi.”
“Sao đó? Tính giả vờ thể hiện tình thâm chồng vợ trước mặt ta sao?”
“Vợ chồng chúng ta vốn ân tình thâm sâu.”
“Họ Hàn kia, thâm sâu sao? Các ngươi mới quen nhau có mấy tháng, ngươi
đã khiến bụng muội muội ta lớn đùng lên. Nếu muốn tốt cho nàng, ngươi
nên bảo hộ nàng cho tốt, chứ không phải phá hư danh dự nàng như thế.”
Đương nhiên hắn cũng đã quên hàng ngày hắn đều quấn quít bên nàng Tiểu
Thiền nhi kia.
“Ngươi…” Hàn Ngự thật muốn đem Độc Cô Tiêu Diêu ra băm vằm cho đỡ tức, hắn dám đem sự việc loạn cào cào đó giễu cợt hắn.
“Hu hu hu, Ngự, chúng ta về nhà thôi, thiếp không muốn nhìn thấy đại ca nữa.”
Hắn ôm eo nàng, dịu dàng nói. “Thành nhi đừng khóc, lại khóc thì sẽ biến thành con mèo mũi đỏ mất.”
Trong chớp mắt, Hàn Ngự lập tức biến sắc mặt. “Độc Cô Tiêu Diêu, ta muốn giết ngươi.” Hắn quả thật muốn giết tên trời đánh kia.
“Giỏi thì giết đi.” Rốt cục hắn cũng hiểu vì sao tiểu muội lại muốn gả
cho một gã lạnh như băng như hắn, nguyên lai tên kia vốn rất ôn nhu với
tiểu muội.
“Thành nhi, để ta giúp nàng giáo huấn hắn được không?” Hàn Ngự nhẹ giọng hỏi Khuynh Thành, sợ dọa đến nàng.
“Được, đánh chết hắn đi;” Đại ca đáng ghét, rốt cục cũng có người giúp nàng ra tay trả thù.
“Nàng ngồi yên đây nhé.” Sợ tiểu thê tử của hắn bị thương, Hàn Ngự liền ấn Khuynh Thành ngồi xuống.
Sắp xếp cho tiểu thê tử ngồi lên ghế xong, Hàn Ngự liền bốc hỏa vọt tới bên giường Tiêu Diêu lớn tiếng quát. “Độc Cô Tiêu Diêu.” Rất có khí thế muốn bóp chết Tiêu Diêu a.
“Ngươi dám đến thật sao?” Độc Cô
Tiêu Diêu vội vã nhảy từ trên giường xuống đất. Xem vẻ giận dữ của Hàn
Ngự, thật có vẻ giết hắn lắm.
“Còn có đến giả sao?”
“Ta là bệnh nhân nha.”
“Cũng không được khi dễ Thành nhi.”
“Nhưng ta nói là sự thật mà.”
“Cũng không được nói thế với nàng.”
“Tiểu tử kia, ngươi đã chiếm tiện nghi của nàng còn sợ người khác nói sao?”
“Là lỗi của ta, ngươi có thể nói ta, nhưng không được nói nàng thế.”
“Nhìn ngươi như vậy, ai không biết còn tưởng ngươi thật sự thương muội muội của ta chứ, tiểu muội phu.”
Độc Cô Khuynh Thành nhìn hai kẻ nam nhân đánh nhau tới mức không thấy
rõ bóng dáng ai với ai, mắt trợn trắng giận dữ. Cả hai bọn họ đều l