
dù ta không
bị thương, phụ hoàng với mẫu hậu cũng sẽ không quyết định hồi cung ngay
lập tức," Trong mắt Phượng Trữ Lan đột nhiên lóe lên ánh sắc bén: "Vui
vẻ xuất cung du ngoạn, nửa đường gặp phải thích khách mà hoảng sợ lập
tức hồi cung ẩn núp để an toàn, đó chẳng phải sẽ khiến cho thiên hạ chê
cười triều định nhu nhược sao? Sợ là, phải đợi chuyện này xử lý xong,
mới có thể hồi cung."
"Chàng đừng nghĩ nhiều thế nữa, bây
giờ phải nghỉ ngơi cho tốt, chuyện đó, đương nhiên sẽ có người khác
lo..." Long Y Hoàng xoa vai hắn, tươi tắn nói: "Thái y nói, may mắn Xích huyết lưu sao không gây ảnh hưởng gì cho chàng, bằng không thì chàng
vừa nổi giận vận công sớm đã độc huyết công tâm mà chết." Nói tới đây,
Long Y Hoàng thật vui mừng khi có cảm giác sống sót sau tai nạn.
"Tại sao lại không gây ảnh hưởng gì đến ta? Ta thấy có rất nhiều Ngự lâm
quân vì nó mà ngã xuống... Y Hoàng?" Phượng Trữ Lan không khỏi nghi
hoặc.
"Ha ha... Đó chứng mình ràng chàng hồng phúc tề thiên, mọi việc tất có thần tiên phù hộ." Long Y Hoàng nói có lệ, lại bắt đầu
lảng sang chuyện khác: "Chàng hôn mê hơn một ngày, hẳn đã đói bụng? Muốn ăn những gì? Ta lấy cho chàng."
Dứt lời, Long Y Hoàng đưa chén thuốc cho thái y, thuận tiện hỏi: "Thời gian này, Thái tử ăn gì là tốt cho thân thể nhất?"
"Thái tử không bị trúng độc, nhưng thương tích trên người rất nặng, hơn nữa
mất máu quá nhiều... Ăn nhiều thứ bổ máu là được, kỵ chua cay cùng dầu
mỡ, thức ăn cứng cũng không nên ăn nhiều..." Thái y nói xong, mắt thấy
Long Y Hoàng muốn đứng dậy, nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng: "Thái tử phi nương
nương, ngài đã hơn một ngày không chợp mắt, lại lo lắng nhiều việc...
Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, vi thần sợ thân thể của ngài sẽ không chịu nổi..."
"Thái y, trách nhiệm của ngươi lúc này là săn sóc
Thái tử cẩn thận, những chuyện khác không cần ngươi phí tâm!" Long Y
Hoàng trừng hắn ý bảo hắn câm miệng: "Giờ hẳn là lúc nên thay thuốc, vừa lúc, ta đến phòng bếp xem, ngươi trước giúp Thái tử thay thuốc đi."
"Vâng, Thái tử phi." Thái y biết mình lắm miệng, nhanh chóng vâng dạ.
"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan lo lắng nhìn nàng, không chờ hắn nói hết câu,
Long Y Hoàng cũng đã đi trước một bước: "Câm miệng, lát nữa ta sẽ quay
lại, ai nói gì cũng tin, đều là bịa đặt, ta sẽ không sao, không yếu đuối như chàng nghĩ."
Long Y Hoàng lúc này mới đứng lên, nhưng chưa kịp đi thì cung nữ canh cửa đã hô: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Long Y Hoàng vừa nhìn lại quả nhiên là Hoàng hậu phong trần mệt mỏi đang
chạy lại đây, xiêm y lộng lẫy bên trong tấm áo choàng vẫn quý khí bức
người: "Thái tử đã tỉnh?"
"Mẫu hậu." Long Y Hoàng cúi người, nhẹ nhàng lên tiếng.
Hoàng hậu không nhìn nàng, vội vàng chạy thẳng đến giường, đau lòng vạn phần
bắt lấy tay Phượng Trữ Lan: "Thái tử, hoàng nhi...Con hù chết mẫu hậu,
để mẫu hậu xem xem, tại sao lại bị thương nặng đến thế này..."
Phượng Trữ Lan cười khổ một tiếng, nhìn biểu hiện của Hoàng hậu cười nhạt,
nhưng vẫn giả bộ dáng con ngoan: "Mẫu hậu đừng quá lo lắng, nhi thần
không sao."
"Thái y," Hoàng hậu liếc mắt, chiếu thẳng vào thái y đang đứng cạnh Thái tử: "Tình trạng của Thái tử ra sao?"
"Xin Hoàng hậu an tâm," thái y chắp tay thở dài, nói: "Nếu Thái tử đã tỉnh
sẽ không còn đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày, sẽ hồi phục, nhưng muốn hoàn toàn khỏi hắn... E là tốn khá nhiều thời gian."
"Vậy thì tốt..." Hoàng hậu vỗ ngực, bỗng nhiên quay người lại, đôi mắt nhìn
thẳng Long Y Hoàng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: "Thái tử phi, không
phải Bổn cung muốn trách ngươi, nhưng ngươi xem đi, từ trước đến giờ,
ngươi có làm chuyện gì khiến Bổn cung yên tâm chưa? Đầu tiên là nhiều
lần lén xuất cung, mỗi lần quay về đều bị thương, sau đó ở trong cung
lại gây náo loạn ảnh hưởng đến Bổn cung, hai tháng trong Bình Tâm điện
còn chưa biết sai sao, đến khi sinh ra hoàng thái tôn, Bổn cung niệm
tình người lần đầu làm mẹ, cũng không để ngươi phải tham dự vào việc của hậu cung, nhưng ngươi tự xem lại mình đi, Thái tử vì ngươi mà nhiều lần bị thương, đến cả hoàng thái tôn bây giờ cũng không rõ tung tích! Thái
tử phi, ngươi có gì muốn nói không!"
"Nhi thần không lời nào để nói..." Long Y Hoàng không muốn tranh cãi với bà ta, giọng điệu mềm
xuống, hơn nữa, nếu giờ nàng tranh cãi ầm ĩ với hoàng hậu, người đầu
tiên bị tổn thương là Phượng Trữ Lan: "Mẫu hậu muốn trách, thì cứ trách
nhi thần."
"Hừ, niệm tình ngươi đã nhiều ngày không nghỉ
ngơi luôn cùng thái y điều chế thuốc giải độc cho các tướng sĩ, với lại, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, dù sao cũng không nghĩ đến giữa đường gặp phải thích khách... Nhìn thái độ ngươi biết rõ sai
sót của mình, Bổn cung tạm thời bỏ qua," hoàng hậu lạnh lùng hừ vài
tiếng, lại xoay người kéo chăn đắp cho Phượng Trữ Lan: "Bổn cung đã phái ra vài trăm tử sĩ nhanh nhạy lục soát nơi hoàng thái tôn và hắc y nhân
mất tích, trong lúc này, ngươi nhất định phải tận tâm tận lực chăm sóc
Thái tử! Nếu Thái tử có gì bất trắc, Bổn cung sẽ không mềm lòng!"
"... Đa tạ mẫu