Duck hunt
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327842

Bình chọn: 8.00/10/784 lượt.



Con ngươi đen láy sáng ngời, làm người ta điên đảo hồn phách.

Phượng Trữ Lan cố sức mở to mắt, dù tầm nhìn hơi mơ hồ, nhưng thần trí vẫn

thanh tỉnh, thân thể chết lặng từ từ khôi phục tri giác, hắn cảm thấy cả người như đang bị xâu xé, đau đến mức ngay cả hít thở cũng rất khó

khăn.

Cạnh giường có người đang ngồi, hắn cố gắng nhìn nhìn, vẫn không nhìn rõ gương mặt người nọ, nhưng biết đó không phải Long Y

Hoàng, xem ra hẳn là một vị thái y.

Không khỏi có chút thất

vọng, Phượng Trữ Lan lại thử cố gắng phát âm, nhưng ngoại trừ âm tiết

khàn khàn, ngay cả một chữ đầy đủ hắn cũng không nói hoàn chỉnh.

Thái y bên cạnh thấy động tác nhỏ xíu của hắn, không khỏi kinh hỉ, vội vàng nói: "Thái tử đã tỉnh!"

Trong chốc lát, căn phòng yên tĩnh lại có thêm sức sống, vài người khẽ thì thầm nói chuyện, hình như rất vui mừng.

Phượng Trữ Lan lắc đầu, hắn không phải muốn cái này, hắn muốn chính là...

"Khụ khụ... Y... Hoàng..." Giãy dụa hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đem cái tên

mà mình khắc sâu trong lòng phát thành tiếng, từng chữ từng chữ tâm

huyết: "Y Hoàng... Khụ khụ..."

"Phượng Trữ Lan, ta đây!" Ở

phía đầu giường đột ngột phát ra tiếng, một bóng người lọt vào trong mắt hắn, gạt thái y sang một bên, sau đó bắt lấy tay lạnh lẽo của Phượng

Trữ Lan, vừa vội vừa vui: "Phượng Trữ Lan, cuối cùng chàng cũng tỉnh!"

Phượng Trữ Lan nghĩ rằng... Nàng sẽ không ở đây.

Vừa nghe thấy giọng nói vội vàng vì mình chợt cảm giác vết thương cũng không đau lắm.

"Y Hoàng..." Hắn giật giật tay đang muốn ngồi dậy, Long Y Hoàng nhanh

chóng đè chặt lấy hắn, nói: "Chàng đừng lộn xộn! Cẩn thân vết thương nứt ra."

Phượng Trữ Lan bất động, nghiêng đầu, nâng mắt nhìn Long Y Hoàng, bây giờ, hắn đã thấy rõ ràng.

Đôi mắt Long Y Hoàng sưng đỏ, giọng cũng khàn khàn, xem ra đã khóc rất nhiều.

"Phượng Trữ Lan... Cũng may chàng đã tỉnh..." Giọng Long Y Hoàng kích động lại

nghẹn ngào, nàng chậm rãi cầm tay Phượng Trữ Lan đặt lên má, cảm giác

vẫn rất lạnh, giọng run rẩy: "Chàng làm ta sợ muốn chết..."

Phượng Trữ Lan nở nụ cười, đôi mắt như trân châu đen: "Y Hoàng khờ..."

Long Y Hoàng càng nắm chặt tay hắn hơn, nước mắt như đê vỡ: "Chàng có biết

không chàng đã hôn mê tròn một ngày đêm! Thái y nói mất máu quá nhiều,

rất nguy hiểm, suýt nữa đã hù chết ta..."

Thấy Long Y Hoàng khóc đến mức không để ý gì cả, lòng Phượng Trữ Lan mềm mại như nước,

hắn còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng cổ họng khô nứt đầy đau đớn, thậm chí hắn không thể nói hết một câu.

Thái y vừa bị Long Y

Hoàng gạt sang một bên từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm chén thuốc,

đưa đến cho Long Y Hoàng, nói: "Thái tử bây giờ còn rất suy yếu, xin

Thái tử phi nương nương khuyên nhủ Thái tử uống thuốc, từ từ sẽ bình

phục."

Long Y Hoàng gật đầu, lau nước mắt, nhận lấy chén

thuốc, tay vẫn còn run, chén vẫn còn nóng, nhưng nàng không dám buông

tay, cầm thìa cẩn thận khuấy đều để hơi nóng tỏa ra nhanh hơn, chờ thuốc bớt nóng.

Phượng Trữ Lan nhìn nhất cử nhất động của nàng,

cũng không muốn dời mắt, Long Y Hoàng rất cẩn thận múc một muỗng thuốc

đưa đến miệng Phượng Trữ Lan, hắn ngoan ngoãn hé miệng, chậm rãi uống

hết.

Động tác đút thuốc không ngừng, chén đã gần thấy đáy,

Phượng Trữ Lan cũng cảm nhận được cổ họng cũng đỡ hơn lúc đầu rất nhiều, lúc này thấy Long Y Hoàng không bị tổn hại gì, hắn cũng an tâm hơn

nhiều, nhưng có một chuyện vẫn luôn khiến hắn bứt rứt: "Đúng rồi... Kỳ

Hàn..."

Tay Long Y Hoàng run lên, thuốc trong muỗng suýt nữa đã đổ vào người Phượng Trữ Lan, nàng nhanh chóng đặt muỗng vào bát: "Kỳ Hàn bị cướp đi, đến bây giờ còn chưa có tin tức..." Nói đến đây, nàng

không kềm được đau đớn, nhưng càng không đành lòng thấy Phượng Trữ Lan

vì thế mà tự trách bản thân, dứt khoát đem tâm tình đau đớn chôn xuống:

"Bất quá, Phượng Trữ Lan, nếu bọn họ cướp đi Kỳ Hàn, nhất định sẽ lấy nó làm con tin, hẳn là bây giờ Kỳ Hàn cũng không bị gì cả, điều quan trọng bây giờ là sức khỏe của chàng..."

Chuyện của Kỳ Hàn đừng làm ảnh hưởng đến Phượng Trữ Lan chữa thương mới tốt.

Phượng Trữ Lan... Đã cố gắng hết sức rồi.

Thần sắc hắn đau khổ, túm lấy y phục Long Y Hoàng hạ mi nói: "Ta rất xin lỗi nàng... Ta quả thật không bảo vệ chu toàn cho mẹ con nàng... Kỳ Hàn bị

cướp đi, ngay cả nàng cũng bị hoảng sợ..."

"Cái này cũng

không trách chàng được, tình cảnh lúc đó hỗn loạn, bọn chúng người đông

thế mạnh, cho dù võ công chàng có cao cường đến đâu cũng không thể phân

thân ra được... Hôm đó đi vào chỉ có một tên hắc y nhân, trách ta mới

đúng, ta lại để mặc tên đó mạnh mẽ cướp lấy Kỳ Hàn, ta mới là kẻ vô dụng nhất..." Tay Long Y Hoàng đặt lên mu bàn tay hắn, đầu ngón tay thấm

lạnh, vẻ mặt đau đớn tự trách.

"Đúng rồi, đây là đâu?" Phượng Trữ Lan không muốn Long Y Hoàng tiếp tục tự trách mình, vội vàng đổi đề tài.

"Chỗ này là huyện Lâm Xuyên, là thị trấn gần nơi hắc y nhân tập kích, lúc đó chàng hôn mê, không chịu được tác động mạnh, cho nên đành phải tạm ở

đây, chờ chàng tỉnh lại sẽ quyết định có nên hồi cung không." Long Y

Hoàng đáp.

"Không chỉ có như thế đâu... Chỉ sợ