Teya Salat
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327623

Bình chọn: 9.5.00/10/762 lượt.

ược trông nom rất ổn, ta cũng không nóng nảy, ngoại trừ nghe theo mẫu hậu, rõ ràng còn có một con

đường khác để đi, có thể giúp chúng ta quanh minh chính đại mang Kỳ Hàn

về… Nhất định sẽ có, bất quá hiện tại điều quan trọng trước mắt là chàng phải dưỡng thương thật tốt, ăn canh đi.” Dứt lời, một muỗng canh đầy

đưa đến miệng hắn.

Phượng Trữ Lan lắc đầu: "Nàng đút ta."

"Không phải ta đang đút cho chàng sao?" Long Y Hoàng buồn cười nhìn hắn.

"Không phải đút như vậy-- là như thế này!" Thừa dịp Long Y Hoàng không chú ý,

Phượng Trữ Lan chợt nghiêng đầu sang, hung hăng hôn nàng.

"Loảng xoảng -- keng!"

Vì thế, chén trong tay Long Y Hoàng rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh… Hôn càng sâu, lửa tình càng cháy mạnh, đến lúc đó, làm gì cũng không kiềm

chế được, mà Phượng Trữ Lan lại bị thương nặng, Long Y Hoàng khẩn trương đẩy hắn ra, cười khan: “Dùng bữa, dùng bữa.”

Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng lùi ra sau, nghiêng đầu nhìn Long Y Hoàng đang bận rộn, mỉm cười.

Thực ra như thế này… Vừa yên tĩnh vừa hạnh phúc không phải sao?

Trời dần tối, phải thay thuốc, Phượng Trữ Lan muốn Long Y Hoàng ra ngoài

trước, nhưng nàng không đồng ý muốn ở lại nhìn hắn, Phượng Trữ Lan cũng

không thể ép nàng chỉ mặc cho nàng đi vào.

Từng tầng từng

tầng băng gạt được tháo ra, lau đi lớp thuốc cũ, Long Y Hoàng thấy những vết tích ngang dọc chéo nhau, sâu đến mức rõ cả xương, đồng thời miệng

vết thương rất thê thảm, trong lúc sửng sờ, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.

Dường như vết thương ấy xảy ra trên

người nàng, Phượng Trữ Lan cũng không hề rên một tiếng, nàng đã khóc đến mức không còn để ý đến hình tượng, tiếng thút thít giống như tiếng lá

khô đong đưa sắp lìa cành trong mùa thu, nàng nói: “Ta không biết vết

thương của chàng sâu đến mức này… Có đau không? Hẳn là rất đau…” Nói

xong, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Phượng Trữ Lan hết chỗ

nói, chỉ có thể dỗ dành nàng kể lại rằng thực ra thuở nhỏ hắn đã từng bị thương rất nghiêm trọng, chút thương tích này có tính là gì, nhưng Long Y Hoàng không tin, tiếp tục khóc.

Trước kia đã quen nhìn

dáng vẻ nàng ẩn nhẫn lạnh lùng, bây giờ Phượng Trữ Lan quả thật có phần

bất ngờ không kịp đề phòng, không nghĩ rằng Long Y Hoàng lại có mặt yếu

ớt bẩm sinh của con gái.

Từ sau khi nhìn thấy vết thương của hắn, Long Y Hoàng lại càng không dám để cho Phượng Trữ Lan lộn xộn, vừa nghe thấy hắn yêu cầu bất luận là cái gì, nàng đều chạy đến cần mẫn hơn cả a hoàn, sau đó vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: “Chăm sóc một người quả thật là chuyện vô cùng cực nhọc, mới nửa ngày thôi mà ta đã thấu

hiểu nỗi mệt nhọc trong đó, Phượng Trữ Lan, trong một tháng ta bệnh nặng đó, chẳng phải chàng cũng mệt muốn chết luôn? Càng nhớ tới lại càng cảm thấy thật có lỗi với chàng…”

"Ta không thấy phiền hay mệt." Phượng Trữ Lan cười nói: "Nếu giờ nàng đã mệt, thì lại đây nghỉ ngơi đi, đừng để kiệt sức."

"Chàng cũng nói là không thấy mệt, ta cũng không phàn nàn gì, chàng coi như

vừa rồi ta chưa nói gì cả..." Long Y Hoàng cười cười, đúng lúc thái y

cầm chén thuốc đi vào, nàng cẩn thận nhận lấy: "Uống thuốc đi, rồi ngủ

một giấc, ngày mai vết thương sẽ tốt hơn nhiều."

Phượng Trữ Lan gật gật đầu, dù sắc mặt tái nhợt nhưng nụ cười đầy sức sống.

Uống thuốc xong, hắn nằm xuống từ từ nhắm mắt ngủ, dù sắp ngủ hắn vẫn không

quên nắm chặt tay Long Y Hoàng, dường như chỉ làm như thế hắn mới an

tâm.

Long Y Hoàng ngồi bên giường đợi một lúc lâu, mãi cho

đến khi Phượng Trữ Lan hô hấp bình ổn đều đều, lúc này mới cảm thấy hắn

đã ngủ say.

Nàng khẽ gỡ tay hắn, đặt vào trong chăn, nhìn

thần sắc khi ngủ bình thản không đề phòng, khẽ đặt tay lên che mắt hắn,

mình cúi người xuống, hôn môi hắn rồi lại cắn cắn, lúc này với thỏa mãn, sau đó kéo mền đắp cẩn thận, Long Y Hoàng mới thổi nến đi ra ngoài.

Ngủ một lúc lâu, Phượng Trữ Lan vẫn luôn mẫn cảm với sự việc chợt cảm thấy

bất thường, ngón tay vội vàng co lại, trống rỗng, cảm giác trống rỗng

hóa thành nỗi bất an, thình lình, hắn mở mắt.

Ánh nến trong phòng đã tắt, rơi vào tối tăm, Phượng Trữ Lan nhẹ giọng nói: "Y Hoàng?"

Hắn sờ sờ phía bên trái, không có ai, trống không.

Đột nhiên hơi hoảng loạn, hắn xốc chăn đứng dậy, lần mò trong bóng đêm vài

lần đụng vào ghế, liên tiếp bị vướng chân, cuối cùng hắn cũng lần tới

bạn, đụng phải giá cắm nến trên bàn, lại phiền não vì không tìm thấy đá

đánh lửa.

Đây là phòng của ai, đá đánh lửa để ở đâu, hắn cũng không rõ.

"Chi nha ——" cửa mở ra, ánh trắng chiếu vào phòng, nháy mắt làm phòng sáng hơn chút ít.

Một người ôm nhiều thứ trong lòng bước vào phòng, chỉ nhìn sơ qua đã phát

hiện trong phòng bất thường, lại nhìn kỹ hơn thấy Phượng Trữ Lan một tay chống bàn, đang nhờ ánh trăng mà nhìn nàng.

"Tại sao lại

đứng lên?" Sau đó, giọng nói quen thuộc của Long Y Hoàng nhẹ nhàng vang

lên, nàng đặt những thứ trong lòng lên bàn, tự mình đi tới bên cạnh tìm

đá lửa, chỉ chốc lát, đốt nến trong phòng.

Trong phòng sáng hơn, lúc này nàng mới xoáy lưng đóng cửa, nhìn sắc mặt Phượng Trữ Lan còn nhợt nhạt hơn so với lúc sáng.