
g Y Hoàng thở dài, trêu chọc đứa bé trong
lòng, vẫn cười.
"Nha đầu, bây giờ dường như ngươi đã thông suốt, hay là đã tìm được người trong lòng rồi sao?" Quân Linh trêu chọc.
"Đó là đương nhiên, ngươi cho là trên đời này cũng chỉ có một mình ngươi là nam nhân sao?" Long Y Hoàng mỉm cười đáp lại hắn.
Dựa vào
những câu nói qua lại đó, đều là vài ba câu đáp trả, Phượng Trữ Lan ở
một bên nghe được cũng đoán được đôi chút, cũng không biết nên cảm nhận
thế nào.
"Đúng vậy, ta già rồi, con trai con gái đều có một
đám, ngươi đương nhiên sẽ không lại tiếp tục lãng phí thời gian trên
người ta." Quân Linh cười cười: "Ta sẽ ở lại chỗ này với ngươi trong
thời gian ngắn, sau đó ta sẽ xuất phát đi đến quê hương của ngươi, ta
muốn ẩn cư trước mộ phần của mẫu thân ngươi, chiếu cố nàng ấy cả đời."
Tay Long Y Hoàng cứng đờ, thu lại nụ cười: "Ngươi... Ngươi đây là muốn đoạt công việc của Cảnh Lân thúc thúc sao, ngươi…!"
Quân Linh cũng ngẩn người, nở nụ cười: "Trước đây, ta bởi vì nàng ấy mà đăng cơ, cũng bởi vì nàng ấy thoái vị, đây không phải là muốn làm việc đến
nơi đến chốn sao? Nếu ta không thể làm bạn với nàng ấy khi còn sống,
nhưng sau khi nàng ấy chết, ta vẫn hy vọng được ở bên cạnh nàng, như vậy cũng tốt..."
Quân Linh cũng không
ngồi lại lâu, chốc lát liền về, dường như đến đây chỉ vì đặc biệt ôm đứa bé đến cho nàng, nhiệm vụ đã hoàn thành thì rời khỏi, cũng có thể là
chuyện khác.
Long Y Hoàng tiễn hắn tới cửa, khi đi về phòng, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Phượng Kỳ Hàn trong lòng, ngay cả lúc đến
trước phòng đã vấp bậc cửa suýt ngã.
Phượng Trữ Lan chạy đến đỡ nàng, nhưng Long Y Hoàng dường như không nhìn thấy hắn, chỉ luôn
chọc cười Phượng Kỳ Hàn, sai cung nữ thu dọn chiến trường trên giường
sạch sẽ, liền nhanh chóng nhẹ nhàng đặt Phượng Kỳ Hàn xuống.
Phượng Kỳ Hàn rất ngoan, ngoan đến mức không giống như những đứa trẻ sơ sinh
khác, vừa mới được đặt trên giường, cả tay chân giãy dụa hai cái, sau đó liền không cử động, chỉ ngậm đầu ngón tay mình, mắt to trong suốt long
lanh, luôn nhìn vị trí xung quanh mình.
Long Y Hoàng cười, vươn tay chọc chọc.
Bên kia hai mẹ con đang chơi vui vẻ, bên này Phượng Trữ Lan lại hoàn toàn bị bỏ rơi, cảnh ngộ thật là thê lương.
"Kỳ Hàn, Kỳ Hàn," Long Y Hoàng cởi bỏ tấm chăn, thấy cả người Phượng Kỳ Hàn nhỏ nhắn được mặc áo bông màu vàng rực, nàng cười khóe mắt cong cong
như trăng rằm, ôm Phượng Kỳ Hàn, đặt đôi chân nhỏ bé của nó trên chân
mình, nhìn chăm chú khuôn mặt hồng hồng đáng yêu, Long Y Hoàng không
phiền không chán kêu: "Kỳ Hàn."
Phượng Kỳ Hàn duỗi cánh tay
béo mập mềm mềm về phía trước bắt bắt, kêu nha nha vài tiếng, không khóc không nháo, vô cùng nhu thuận.
Phượng Trữ Lan chầm chậm
bước đến, đứng cạnh giường một hồi, phát hiện chẳng những Long Y Hoàng
không để ý đến hắn, mà ngay cả tiểu Phượng Kỳ Hàn cũng không chú ý tới
hắn, không nén được cảm xúc thê lương, chậm chạp ngồi xuống giường, cười nói: "Y Hoàng, cho ta ôm Kỳ Hàn cũng một cái được chứ?"
Long Y Hoàng ôm chặt Phượng Kỳ Hàn, vừa thấy Phượng Trữ Lan ở bên cạnh, vội
vàng quay lưng che chở cho con trai: "Ngươi dựa gần như thế, lại muốn
làm gì?"
Ngẫm lại, tình huống vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, ngay cả mình suýt chút nữa cũng trầm luân, nếu không phải Quân Linh đến đây đúng lúc, không chừng bây giờ đã khó giữ được trong sạch.
À ừm... Tại sao vẫn có chút không được tự nhiên?
Long Y Hoàng cúi đầu, không thấy được trong chớp mắt nụ cười tươi trên môi
Phượng Trữ Lan cứng ngắc, hắn vô lực nói: "Ta chỉ là muốn ôm Kỳ Hàn một
cái..."
Long Y Hoàng suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ đành phải
quay người lại, rất cẩn thận giao Kỳ Hàn vào tay hắn: "Cẩn thận một
chút, đừng làm nó đau."
"Ừm, yên tâm." Phượng Trữ Lan đỡ lấy Kỳ Hàn, ôm vào trong lòng, cảm giác cơ thể nhỏ nhắn của con trai mới
đầy tháng không lâu rất mềm mại, tựa như chỉ cần hắn dùng lực một chút
là sẽ biến thành nắm bùn, Phượng Kỳ Hàn nằm trong lòng cũng rất ngoan,
không khóc không nháo, hắn quan sát kỹ đôi mắt của Kỳ Hàn, cười nói:
"Đôi mắt thật sự giống nàng, rất đẹp."
"Tiểu gia hỏa này nếu lớn lên giống ta mới thất bại, biến thành người yêu nghiệt giống Mộ
Dung Xá Nguyệt," Long Y Hoàng cũng nhếch môi, tựa vào bên cạnh Phượng
Trữ Lan, vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Phượng Kỳ Hàn: "Nam nhi nha,
giống phụ thân thì tốt hơn."
Đột nhiên nàng lại nhớ đến đại
ca của mình? Long Diệp Vũ, được một nửa mỹ mạo của mẫu thân, một nửa khí chất của phụ thân, nhìn qua kinh vi thiên nhân [1'>, yêu mị, kiên cường, nghĩa hiệp cùng kinh diễm đều vừa vặn, chia thành năm phần, vừa vặn
không nhiều không ít, tuy hắn có đôi khi lòng dạ hẹp hòi lại rất hay
phát cáu bất công, nhưng quả thật diện mạo chính xác rất hoàn hảo, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là trưởng tử có sự khác biệt?
kinh vi
thiên nhân [1'>: nhìn thấy người nào đó thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng
chỉ có thần tiên mới có được dáng vẻ ấy. Điều này chỉ đến hai đối tượng:
1. Chỉ người con gái có dung mạo xinh đẹp làm người nhìn vô cùng kinh ngạc,
dung mạo này chỉ có tiên nhân mớ