Teya Salat
Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323112

Bình chọn: 10.00/10/311 lượt.

ảnh này, nhưng lại cảm thấy

không thỏa đáng lắm, dù sao thì cũng lâu lắm rồi tôi không chơi cổ cầm,

ngày trước ông nội mời gia sư tới dạy, lần nào tôi cũng chỉ chơi bừa bãi cho qua. Huống hồ các âm nhạc hiện đại không thể phối hợp được với

tiếng sáo trúc của các nhạc sư nơi đây. Nghĩ mãi, tôi nghĩ tới những bài thơ được phổ nhạc trước thời Bắc triều mà tôi biết, giờ là Bắc Chu, thơ phổ nhạc còn dùng để hát, nhưng lại chẳng có bài nào phù hợp với hoàn

cảnh. Trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, bài của tiền nhân không thích hợp thì tôi có thể hát bài của hậu nhân. Tìm kiếm những bài Tống từ,

những khúc nhạc thời Đường có câu dài câu ngắn, rất thích hợp để hát. Ở

thế giới hiện đại học bao nhiêu thơ từ, không dùng lúc này thì quả là

lãng phí. Quyết định như vậy, tôi bước nhanh qua tòa thủy tạ vào trong

Ba Tâm đình, ngồi xuống, ra hiệu cho các nhạc sư khác phối hợp với mình

rồi tấu một khúc đàn, phát ra những âm điệu đơn giản. Khóe mắt tôi liếc

nhìn những cành liễu đang rủ bóng xuống mặt hồ, khơi lên một gợn sóng

lăn tăn, cất tiếng hát.

“Hoa bay về đâu? Băng tan về đâu?

Những cành sương giá đêm khuya.

Yêu chàng nào đâu hay…”

Đây là bài “Từ Nạp lan dung nhược” mà tôi thích nhất, từng câu tưởng chừng

viết về cây liễu nhưng lại như viết về con người. Vừa tiếc thương cho

cành liễu tàn tạ dưới tuyết lạnh, lại tiếc thương cho một người con gái

gặp nỗi bất hạnh. Giọng nói của Nguyên Thanh Tỏa vốn thánh thót uyển

chuyển, thêm vào đó là lời lẽ hàm súc của bài từ này, tình ý u buồn

khiến ai nghe cũng phải thất thần, lời hát vừa dứt, xung quanh bốn bề

yên lặng như tờ. Phảng phất như sau vũ điệu tuyệt vời của Nhan Uyển, giờ mọi người lại rơi vào một thế giới khác, với xúc cảm hoàn toàn khác.

Ánh trăng lơ lửng trên bầu trời, tỏa ánh sáng tinh khiết xuống mặt nước,

bóng tòa tiểu đình khẽ lay động. Trong lòng tôi bất giác dấy lên tâm

trạng tự thương xót chính mình, một cảm giác bi ai.

“Nói rằng

cháu gái của nàng tài nghệ song tuyệt quả không sai.” Một giọng nói uy

nghiêm cất lên, Vũ Văn Hộ mỉm cười quay sang Nguyên Thị khen ngợi. Bầu

không khí yên tĩnh bị xé rách. Lúc này mọi người mới như sực tỉnh, liên

tiếp vỗ tay khen hay.

Tôi vội vàng đứng lên, ngước mắt nhìn về

phía trước, vẻ cô đơn trong ánh mắt vẫn chưa tan, vô tình tôi chạm phải

ánh mắt đen láy sâu thẳm của Vũ Văn Dung. Giây phút bốn mắt nhìn nhau,

tôi cảm thấy trong con ngươi sâu không thấy đáy của chàng lướt qua một

tia sáng, phảng phất như có thể xuyên thấu qua từng lớp mây mù trong mắt tôi, rọi thẳng vào trái tim yếu mềm của tôi.

Tôi sững người

trong giây lát, lẳng tránh ánh mắt chàng rồi khôi phục lại vẻ điềm

nhiên, khoan thai bước ra khỏi Ba Tâm đình, cúi người xuống nói: “Cô phụ quá khen rồi, Thanh Tỏa chẳng qua chỉ hát một khúc nhạc khóc thương cây liễu mà thôi.”

“Thật hay cho câu “Thương chàng trăng sáng, tiều tụy cũng cam”.” Hoàng thượng lên tiếng cảm thán, hình như là lời nói

xuất phát tự đáy tim. Ánh mắt ngài dừng lại ở chỗ tôi giây lát rồi quay

người lại, nâng ly lên nói: “Tứ đệ, chúc mừng đệ có được một giai nhân

tài mạo vẹn toàn.”

Vũ Văn Dung thoáng khựng lại, ánh mắt vô thức hướng về phía tôi, rồi ngay sau đó nâng ly lên đáp tạ Hoàng thượng. Tôi quay về chỗ ngồi, Nhan Uyển cười tươi rói, nâng ly lên chúc: “Tiếng ca

của tỷ tỷ quả là trăm nghe không bằng một thấy. Uyển nhi cung kính tỷ tỷ một ly.” Tôi đành uống cạn ly rượu, ngẩng đầu lên thấy Vũ Văn Dung cũng đang nâng ly cùng lúc với tôi, dường như đang chúc mừng nhau. Chàng

nhìn tôi bằng ánh mắt như xem xét lại một món đồ vốn cũ, trong ánh mắt

lóe lên ngọn lửa phức tạp. Tôi lườm chàng một cái, rồi nhanh chóng lảng

mắt đi, vốn tửu lượng kém nên một ly rượu vừa mới trôi xuống, tôi đã

thấy hai má mình nóng bừng lên.

Ánh mắt tôi dừng lại nơi lưng

chừng trời, loáng thoáng thấy hình như có một bóng đen lướt nhanh sau

lưng Vũ Văn Dung, rồi nhanh chóng biến mất trong hậu hoa viên tối om

phía sau.

2.

Không khí bữa tiệc trở nên náo nhiệt

hơn, mọi người đều uống rượu, nói chuyện. Một người hiện đại đến bia

cũng chẳng biết uống như tôi thì đừng nói là có thể chống cự lại với thứ rượu Mao Đài được ngâm ủ rất kì công thời cổ đại. Đầu tôi quay mòng

mòng, một mình len lén rời khỏi bàn tiệc đi về phòng, vừa bước chân qua

cánh cửa nguyệt nha thì thấy một bóng đen lướt qua trước mắt. Tôi chớp

mắt, còn tưởng mình hoa mắt thì bỗng thấy chân mình giẫm phải cái gì đó. Giầy vải thêu hoa thời cổ đại có đế rất mỏng, cảm thấy dường như có cái gì đó dài dài dẹt dẹt, cúi người nhìn xuống, thì ra là một chiếc chìa

khóa màu vàng đồng rơi lẫn trong đám cây cỏ um tùm.

Ừm, nói

không chừng là chìa khóa của tủ bảo hiểm, xem ra rất đáng tiền. Tôi tiện tay cất cái chìa khóa vào túi, vừa đi được mấy bước thì loáng thoáng

nghe thấy ở phía Tây Uyển vang tới tiếng huyên náo, phía trái đường lửa

thắp sáng bừng, tôi khựng lại, chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy

tiếng đám thị vệ hét lên “có thích khách”, giọng nói càng lúc càng gần.

Rồi cổ tôi bỗng dưng lạnh buốt, một ai đó ấn c