
, tôi bỗng thất thần,
nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, hành lễ một cách cung kính và xa cách, lên tiếng: “Trời không còn sớm nữa, Thanh Tỏa xin cáo lui.”
Vũ Văn Dục có vẻ trầm tư suy nghĩ, gợn sóng trong đáy mắt chuyển động,
dường như đang nghiền ngẫm những lời tôi vừa nói. Sau khi đã đi rất xa
rồi, tôi không kìm được liền quay đầu lại nhìn, thấy ngài vẫn đứng bất
động ở nơi cũ, hoang mang nhìn về phía tôi vừa rời đi. Dưới gốc cây hoa
quế, những cánh hoa trắng như tuyết đậu lên vạt áo trắng xanh của ngài,
nghĩ tới vị Hoàng đế tao nhã này cuối cùng bị người ta đầu độc chết,
trong lòng bất giác thấy nỗi buồn khôn tả.
Quay đầu lại, nỗi
thương xót trong mắt vẫn chưa kịp tan đi thì vừa đi qua những thân cây
xanh mướt, tôi thoáng thấy một bóng người cao lớn, một bộ y phục màu
xanh khổng tước, nơi thắt lưng đeo một viên ngọc bội cùng màu với cái
đai lưng có cúc bằng bạch ngọc. Bóng người đó chắp tay sau lưng, đứng
sau gốc hoa lê ở cách đó không xa, đang nhìn tôi chăm chú, đôi mắt đen
láy sâu thẳm thật khó dò. Nhìn kỹ lại, hóa ra là Vũ Văn Dung. Giây phút
ánh mắt chạm vào nhau, chàng vội vã quay người đi, cứ như thể không nhìn thấy tôi, rồi nhanh nhẹn đi về phía trước.
Tôi hơi sững người
lại, vô thức đi sau lưng chàng, từng bước từng bước đi theo. Những lời
tôi vừa nói với Vũ Văn Dục, chàng nghe được bao nhiêu? Những lời tôi nói với Nguyên Thị trong Đan Tĩnh Hiên, chàng biết được bao nhiêu? Nếu đã
nghe thấy hết rồi thì vì sao chàng không tới chất vấn tôi như thường lệ? Tôi còn nhớ mang máng, trong sách sử đã hình dung Vũ Văn Dung như một
minh quân của Bắc Chu, anh minh thần võ. Giờ xem ra quả nhiên tôi không
nhớ lầm, tuy rằng chàng còn trẻ tuổi, nhưng đã có tâm tư thâm sâu khó
lường.
Trong Ngọc Lâm Uyển rộng lớn lúc này chỉ còn lại hai
chúng tôi, mặt trời đã ngả về Tây, sắc trời tối lại, xung quanh bốn bề
yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng chân chàng đạp lên những chiếc lá khô. Tôi nhẹ nhàng dừng bước, nghĩ bụng cách chàng xa một chút thì tốt
hơn. Nhưng đằng trước lại vang lên một gọng nói thánh thót như chuông
bạc: “Tiểu nữ Nhan Uyển tham kiến Tư Không đại nhân.”
Là nàng
ta! Tôi giật mình, nép mình ra sau gốc hoa lê theo phản xạ, lưng dựa vào thân cây, từng cánh hoa lê rơi xuống như một chiếc rèm châu đung đưa
trước mặt tôi.
“Giữa vườn tình cờ gặp giai nhân, đúng là may mắn của bổn nhân.” Lén đưa mắt nhìn ra Vũ Văn Dung thoáng dừng lại, hình
như hơi quay đầu về phía tôi nép, chắp tay sau lưng, mắt nhìn Nhan Uyển, giọng nói thì vô cùng phong lưu. Tôi quay đầu lại, thầm chửi một tiếng, “Đúng là đồ dê xồm!”
“Không biết Tư Không đại nhân còn nhớ Uyển nhi không? Hồi nhỏ chúng ta từng gặp nhau trong phủ Tể tướng.” Giọng
nói của Nhan Uyển chứa đầy sự e thẹn. Tôi hơi ngỡ ngàng, lẽ nào nàng ta
thích Vũ Văn Dung?
“Ồ, đương nhiên còn nhớ. Nhan cô nương là tứ
tiểu thư của nhà Kinh lược, rất biết làm canh hạt sen.” Vũ Văn Dung cười nói, giọng nói cao quý mà xa cách, lại còn một vẻ trầm ấm rất quyến rũ. Tôi bất giác lườm hắn một cái, trong lòng cười thầm, thiên hạ này hóa
ra vẫn còn chuyện như thế, chồng mình trêu ghẹo người con gái khác, vợ
thì đứng trốn sau gốc cây, không dám lộ mặt.
“Không ngờ Tư Không đại nhân còn nhớ Uyển nhi.” Trong giọng nói của Nhan Uyển chất chứa
niềm hân hoan và xúc động, nũng nịu nói, “Đây là canh hạt sen mà thần
thiếp đích thân nấu, mời đại nhân nếm thử để xem tay nghề của Uyển nhi
có tiến bộ hay không?”
“Đa tạ thành ý của tiểu thư.” Vũ Văn Dung nhận cái lồng ngọc trong tay nàng ta, dịu dàng nói tiếp: “Không còn sớm nữa, hay là ta đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi, tối nay còn có yến tiệc nữa đấy.”
“Vậy phiền Tư Không đại nhân.” Trong giọng nói của Nhan Uyển dường như không muốn nhưng lại vô cùng e thẹn.
Hừ, hắn đúng là dịu dàng chu đáo! Tôi liếc hai người sánh vai nhau bỏ đi,
hoàng hôn đẫm sắc đỏ, nhìn từ đằng xa, đúng là tài tử giai nhân. Tôi lắc đầu, thở dài trong lòng, nếu cô gái đó thực sự yêu Vũ Văn Dung thì chắc chắn hắn cũng chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt vài ngày, rồi thì nàng ta sẽ lại chìm đắm trong đau khổ mà thôi. Hoàng thượng ngự giá phủ Tể tướng, cho dù trên thực tế ai đông ai ít,
làm thần tử, đương nhiên vẫn phải thiết yến long trọng để khoản đãi.
Ở đằng xa trong phủ Tể tướng có một hồ nước xanh như ngọc, những gợn sóng lăn tăn lấp lánh dưới ánh trăng bàng bạc. Một con đường nhỏ lát đá khúc khuỷu đi ra tận giữa hồ, nơi đó có một tiểu đình được xây dựng vô cùng
khéo léo, tên là Ba Tâm đình.
Lần này Hoàng thượng có ở đây nên
không thể làm mất vẻ đoan trang, bởi vậy buổi yến tiệc này không có vũ
cơ, chỉ bày một bàn ở khoảng đất trống trước hồ, trong Ba Tâm đình có
một dàn nhạc cả sáo cả đàn dây, tiếng nhạc du dương như tiếng suối róc
rách chảy, khiến buổi yến tiệc càng trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
“Ngài với ta vốn là chú cháu, ngoài triều đình nên gọi ta một tiếng thúc phụ
mới phải. Ha ha, bởi vậy chỉ coi đây như buổi gia yến bình thường, mời
Hoàng thượng cứ vui vẻ, mọi người không cần câu nệ lễ nghĩa.” Tể tướng
Vũ Văn Hộ cất