
tiếng cười sang sảng, nâng cao ly rượu đồng, một hơi uống
cạn. Mọi người cũng đua nhau phụ họa, vui vẻ uống cạn phần rượu của
mình.
Dưới ánh trăng, sắc mặt Hoàng thượng có vẻ nhợt nhạt, khóe môi vẫn nhếch lên thành nụ cười, nâng ly với Vũ Văn Hộ.
Vầng trăng cong cong lưỡi liềm, bầu trời phủ một màu xanh bảo lam trong
suốt, hương hoa quế thoang thoảng lẫn trong mùi cỏ cây của khu vườn rậm
rạp, vương vấn nơi mũi người, tạo nên cảm giác mát mẻ và dễ chịu.
Tôi ăn no bụng, bắt đầu nghiêm túc quan sát buổi dạ yến này. Hoàng thượng
mặc một bộ đồ bình thường màu vàng, ngồi ở bên trái của bàn trên. Tể
tướng Vũ Văn Hộ ngồi song song với ngài ở bên phải. Nguyên Thị cùng ngồi một bàn với Tể tướng phu quân, hôm nay bà ta đeo thêm vàng ngọc, phục
trang vô cùng hoa lệ, thực sự rất giống bậc mẫu nghi thiên hạ, khiến
Hoàng đế trông lại càng thế đơn lực mỏng, có vẻ cô quạnh. Tôi ngồi bên
trái của bàn dưới, đối diện là vị phu quân hữu danh vô thực Vũ Văn Dung. Nhan Uyển ngồi bên cạnh tôi, mỉm cười nhìn mọi người. Ánh mắt thi
thoảng lại liếc Vũ Văn Dung. Tôi chỉ giả bộ như không biết, sau sự kiện
búp bê lần trước, tôi luôn cảm thấy hình như Nhan Uyển có chỗ nào đó
không bình thường, nhưng nghĩ kỹ lại, lại thấy có thể là do tôi quá đa
nghi.
Vừa nghĩ tới đây thì bỗng thấy bên dưới vang lên một giọng nam nhân có vẻ khá quen tai, cười nói: “Hôm nay là gia yến, những người ngồi đây đều không phải người ngoài, tiểu thần có một đề nghị, không
biết ý Hoàng thượng và Tể tướng đại nhân như thế nào?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Lý đại nhân mà tối qua tôi đã từng gặp mặt. Xem ra ông ta có lẽ là một cánh tay phải của Tể tướng đại nhân, lần nào
thiết yến cũng có ông ta, một người đàn ông trung niên rất gầy, lúc nào
cũng ngồi cùng với Trương đại nhân (người này trông có vẻ béo tốt).
Ngoài miệng tuy là hỏi ý kiến của Hoàng thượng, nhưng trên thực tế chỉ
nhìn mỗi Vũ Văn Hộ.
“Được thôi, nói nghe xem.” Vũ Văn Hộ thong thả nói.
“Sớm đã nghe nói con gái của Kinh lược Nhan đại nhân là Nhan Uyển sở trường
ca múa. Hôm nay tình cờ nàng ấy cũng có ở đây, chi bằng để nàng múa một
điệu góp vui.” Lời nói vừa dứt, mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Nhan Uyển. Nàng mỉm cười cúi đầu, gò má ửng hồng, vô cùng xinh đẹp.
Thấy nàng ta như vậy, Vũ Văn Hộ cười nói: “Cũng được. Hôm nay các vị đều có nhãn phúc rồi.”
Nhan Uyển đứng lên đi ra chính giữa, cúi người hành lễ với Hoàng thượng và
Vũ Văn Hộ, rụt rè nói: “Cung kính không bằng tòng mệnh, Uyển nhi mất mặt rồi.”
Tiếng sáo trúc tấu lên một khúc nhạc du dương, cánh tay
áo của Nhan Uyển cũng hất cao lên theo tiếng nhạc. Đêm nay nàng ta chỉ
mặc một chiếc áo lụa mỏng màu hồng phấn, ở viền cổ và tay áo thêu chỉ
vàng, dưới ánh đèn sáng rực của hàng trăm ngọn đuốc, nó lấp lánh tỏa
sáng.
Mấy vũ cơ múa phụ họa cũng đứng vây xung quanh nàng ta như những chiếc lá ôm ấp một đóa hoa. Cùng với một giai điệu Nam quốc, thắt lưng Nhan Uyển thoáng đung đưa, ánh mắt thi thoảng lại quẩn quanh bên
người Vũ Văn Dung, tay áo dài hất qua hất lại, Vũ Văn Dung mỉm cười nhìn Uyển nhi, trong đôi mắt đen sâu thẳm không gợn một cơn sóng.
Chỉ một điệu vũ mà quả nhiên khiến mọi người chấn động. Nhan Uyển lại cúi
người hãnh lễ, nơi tóc mai đã lấm tấm mồ hôi, nhìn từ đằng xa, nàng như
một cây ngọc lay động lòng người. Mọi người đều mở miệng khen hay. Tôi
thực sự cảm thấy điệu múa này rất đẹp, nên cũng vỗ tay theo mọi người.
Nhan Uyển mỉm cười e thẹn, nhưng không về chỗ ngồi mà ngẩng đầu lên nhìn Tể tướng đại nhân, rồi lại nhìn tôi nói: “Uyển nhi vũ nghệ bất tinh,
mong chư vị lượng thứ. Nghe nói Thanh Tỏa tỷ tỷ tài nghệ song tuyệt,
tiếng ca cũng tuyệt mỹ, không biết hôm nay có may mắn được nghe một
khúc?”
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người lại dồn về phía
tôi. Tôi sững người, trong đầu vẫn chưa hiểu là có chuyện gì, sao đột
nhiên nàng ta lại ném tú cầu về phía tôi? Tôi tài nghệ song tuyệt? Sao
tôi chưa bao giờ nghe nói tới nhỉ? Còn nhớ tì nữ Bích Hương từng nói
Nguyên Thanh Tỏa sở trường thêu thùa, còn những thứ khác thì đều không
tinh thông, hình như còn là một người không biết gì về âm luật, từ nhỏ
đã không thể học đánh đàn. Nhìn sững nàng ta một lát, không biết có phải vì tự sâu thẳm trong lòng, tôi đã có nghi kỵ về nàng ta, nay thấy nàng
ta nhìn tôi không nói gì, ánh mắt với nụ cười e thẹn vẫn không che giấu
được vẻ thách thức và hí hửng, đương nhiên đã khêu gợi tính hiếu thắng
trong lòng một đứa con gái mới lớn như tôi.
Quay đầu nhìn Vũ Văn Hộ và Nguyên Thị, Nguyên Thị vẫn thoải mái nhìn tôi, không hề có ý định giải vây. Nghĩ lại, có lẽ bà muốn nhân cơ hội này để thử bản lĩnh của
tôi. Nếu đến việc này tôi cũng không đối phó nổi thì làm gì có bản lĩnh
nào để bà lợi dụng? Bất giác tôi kiên quyết không từ chối, đứng lên đáp
lời: “Thanh Tỏa bất tài, đành hát một khúc góp vui, làm phiền đôi tai
của chư vị tại đây.” Rồi tôi đứng lên đi về phía cây cổ cầm ở Ba Tâm
đình.
Tôi cất những bước đi thong thả, trong đầu đang nghĩ xem
có một khúc nhạc hiện đại nào hợp với hoàn c