
lòng “trung thành” của mình mới phải.
“Thanh Tỏa bất tài đã uổng công dưỡng dục của cô mẫu. Nhưng tối qua, những lời con nói trước mặt Tể tướng đại nhân hoàn toàn là thật. Trên đời này,
con chỉ còn cô mẫu là người thân, bao nhiêu năm nay nhờ có cô mẫu nuôi
dưỡng mới có ngày hôm nay. Trong những ngày được gả tới Tư Không phủ,
Thanh Tỏa luôn một lòng một dạ nhớ người.” Tôi nói vô cùng chân thành,
hơi ngước mắt lên, thấy Nguyên Thị nghe xong những lời tôi nói, vẻ mặt
uy nghiêm, căng thẳng đã hơi giãn ra một chút.
“Thực ra lần này
Thanh Tỏa tới đây không phải là vì bản thân. Mà vì sợ là uổng công bao
năm dạy bảo của cô mẫu nên tới đây để báo ân.” Tôi ngừng lại một lát,
rồi nói tiếp: “Thanh Tỏa ngu muội, ngày trước ích kỷ cố chấp, không nghĩ tới ân tình của cô mẫu, đó là lỗi của Thanh Tỏa. Cô mẫu là phận nữ, có
lẽ cũng hiểu được tâm trạng của thiếu nữ hoài xuân, trong lòng, chỉ mong chờ phu quân ban cho mình chút tình để được ở bên nhau sống cả đời,
những việc khác thì quên hết sau lưng. Thanh Tỏa cũng chỉ là nhất thời
hồ đồ.”
“Ồ? Mở mắt ra rồi?” Nguyên Thị im lặng giây lát rồi hơi
nghiêng đầu, đưa mắt nhìn tôi, môi khẽ nhếch lên, giọng nói ra vẻ chẳng
quan tâm.
“Người ta vẫn nói “Hoan hành bạch nhật tâm, triều Đông mộ hoàn Tây”[1'>, nam tử thường tình đều là hạng phụ tâm bạc hạnh, có
mấy người được như cô phụ, thương yêu cô mẫu cả đời, mấy chục năm nay
vẫn không thay đổi.” Tôi giả bộ thở dài, nịnh bà một câu. Trong lòng
thầm nghĩ, “Nếu trên đời này đều là hạng đàn ông như Vũ Văn Dung, đứng
núi này trông núi nọ, không biết đến chân tình thì tôi thà không yêu còn hơn.”
[1'> Xuất phát từ “Tử Dạ ca”, là một khúc ca thời cổ đại.
Tương truyền giai điệu của “Tử Dạ ca” là do một cô gái tên Tử Dạ sáng
tác. Hai câu nói này để hình dung về đàn ông vốn là những kẻ phụ tình.
“Hoan hành bạch nhật tâm, triều Đông mộ hoàn Tây” Trái tim của người đàn ông
trên đời này đều dễ thay đổi, chỉ có phụ nữ là luôn bị thiệt thòi. Nghe
đến đây, Nguyên Thị bất giác tỏ ra xúc động.
“Nhưng là con gái
của Nguyên gia, làm sao có thể nghĩ tới chuyện nhi nữ tư tình mà làm mất mặt tổ tông?” Tôi lập tức đổi giọng, âm lượng hơi to hơn. “Họ Nguyên
vốn là Tông thất của Bắc Ngụy, là một họ lớn trong Hoàng tộc, thời cổ là họ Thác Bạt, sau thời Hán hóa mới đổi thành Nguyên[2'>. Mấy trăm năm nay vô cùng hiển hách, làm sao có thể đánh mất sự tôn quý chỉ vì con? Thanh Tỏa nguyện từ nay nghe theo lời sai khiến của cô mẫu, giúp Tể tướng đại nhân một tay để giữ vững địa vị tông thất của gia tộc Nguyên Thị chúng
ta.” Những lời này của tôi tràn đầy nghĩa khí, đôi mắt long lanh nước
nhìn Nguyên Thị, ra vẻ chí lớn đã quyết. Nhưng trong lòng tôi thì cười
thầm, “Trình độ nói dối của mình quả là quá siêu đẳng. Bảo vệ địa vị
tông thất của Nguyên Thị chính là giúp đỡ chồng bà (Vũ Văn Hộ) nắm đại
quyền trong tay sao? Tôi cũng là họ Nguyên. Giả dụ ông chồng hữu danh vô thực Vũ Văn Dung của tôi lên làm Hoàng đế chỉ chẳng phải cũng là quang
phục lại Nguyên Thị?”
[2'> Lý Văn Đế Nguyên (Thác Bạc) Hồng của
Bắc Ngụy vốn họ Thác Bạt, nhưng 3 năm trước khi chết đổi thành họ
Nguyên. Trong 29 năm thời gian ông tại vị, hành động quan trọng nhất và
cũng gây nhiều tranh cãi nhất của ông là dời đô và Hán hóa.
“Thanh Tỏa, nghe những lời nói tự đáy lòng của con, cô mẫu thực sự đã có cái
nhìn khác về con. Nhưng tình hình trong Tư Không phủ ta cũng biết đôi
chút, Vũ Văn Dung chỉ giả bộ chấp nhận con vì nể tình cô phụ con, chỉ sợ rằng hắn không được tốt như những gì thể hiện.” Nguyên Thị tỏ vẻ hiền
hòa, vỗ tay tôi, nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng tôi lại thoáng run rẩy, xem ra ngoài tôi ra, trong Tư Không phủ, bà ta còn có tai mắt khác. Hơn nữa ý tứ của bà trong lời nói rõ ràng là muốn nói, Vũ Văn Dung chẳng buồn
nhìn ngươi lấy một cái thì ngươi giúp ta được gì?
“Kì thực việc
lấy lòng tranh sủng, Thanh Tỏa không phải là không biết, chỉ là một nam
nhân như chàng, cho dù hôm nay chàng để mắt tới con thì ngày mai cũng sẽ bỏ con lại sau lưng? Con là người của phủ Tể tướng, thực ra từ thái độ
của chàng đối với con là có thể biết chàng có thật lòng trung thành với
cô phụ hay không. Chỉ cần con còn ở bên chàng một ngày thì cô phụ vẫn
còn có thể nắm rõ trong tay hành tung của chàng.” Tôi nói khẽ, lời vừa
thốt ra, cảm giác thanh âm mềm mại mà rõ ràng, như tiếng trân châu rơi
xuống đĩa ngọc.
Tôi còn nhớ mang máng ngày trước khi ở thế giới
hiện đại, lúc đọc thơ từ, tuy rằng tôi rất lười biếng nhưng thi thoảng
cũng cảm thấy mình có thể nói ra hoa ra ngọc. Còn giờ đây, tôi lại dùng
âm thanh này để nói ra âm mưu trong lòng, nói những lời đi ngược với
trái tim.
“Hảo hài tử, lần này tới đây, quả nhiên con đã thoát
thai hoán cốt, không ngờ có tâm tư cẩn mật như thế, quả không uổng công
cô mẫu thương yêu con.” Nguyên Thị nở nụ cười hài lòng, tháo chiếc nhẫn
đeo ở ngón trỏ ra đặt vào lòng bàn tay tôi, nói: “Không hổ danh là con
gái của Nguyên gia, không có cái nhìn tầm thường, hạn hẹp như hạng phu
nhân thông thường, chỉ biết giao cuộc đời của mình vào