
ùn cũng không
thể nào chém đứt được nó. Chiếc chìa khóa duy nhất lại được bảo quản
trong phủ Tể tướng, tôi thấy đám tù binh đó cả đời cũng đừng mong thoát
được.”
“Haiz, đáng đời bọn chúng, ai bảo nước Tề lúc nào cũng
đối đầu với Đại Chu chúng ta. Đúng rồi, nghe nói nước Tề phái đại tướng
Hộc Luật Quang tới đây nghị hòa, mấy hôm nữa là tới rồi.”
“Hộc
Luật Quang? Là gã Hộc Luật Quang phò tá Lan Lăng Vương (Cao Trường Cung) đánh bại quân nước ta đó sao? Haiz za, tới giờ rồi, chỉ mải nói chuyện, thay đổi vị trí thôi.”
Thì ra sau khi thức đêm thật khó để thay đổi thể lực. Tôi về phòng ngã ra giường là ngủ, khi tỉnh dậy thấy toàn
thân đau nhức, nhìn ra ngoài trời, giờ đã là buổi chiều, vươn vai một
cái, trong đầu thầm tính toán xem bước sau nên đi thế nào. Bước đi vô
định ra khỏi phòng, đang đứng lại dưới bóng râm trong vườn, qua một khu
vườn hoa tươi tốt, tôi nghe tiếng thì thầm bàn tán của hai thị vệ.
Nhìn hai thị vệ kia dần dần đi xa, tôi suy ngẫm kĩ càng lời họ nói, nhai đi nhai lại về cái tên đó.
Lan Lăng Vương, Cao – Trường – Cung. Hình như tôi đã nghe thấy ở đâu đó, nó bị giấu ở một nơi sâu thẳm trong kí ức, nhất thời tôi không tìm ra
được. Hộc Luật Quang, cái tên này hình như cũng từng nghe thấy. Chỉ là
bây giờ đầu óc tôi rối bời, không thể nhớ ra bất cứ điều gì.
Đang đứng lẩm bẩm một mình, bỗng thấy một thị nữ trong phòng tôi sốt sắng
chạy ra, hành lễ với tôi nói: “Tiểu thư, nô tì đi khắp nơi không tìm
thấy người, chỉ sợ phu nhân chờ sốt ruột. Vừa nãy phu nhân phái người
tới tìm tiểu thư đến Đan Tĩnh Hiên, tiểu thư đi mau đi ạ.” Tỳ nữ này còn nhỏ tuổi, dáng vẻ hoảng hốt, sắc mặt kinh sợ. Xem ra Tể tướng phu nhân
Nguyên Thị là một người rất có địa vị trong phủ này.
“Ừm, chúng
ta đi thôi!” Tôi mỉm cười hiền hòa với nàng ta, hít sâu một hơi, quay
người đi về phía Đan Tĩnh Hiên. Trong lòng nghĩ thầm, “Nguyên Thanh Tỏa
là cháu gái họ hàng xa của Nguyên Thị, theo lý mà nói, đã có bà bảo vệ
thì tôi ở Tư Không phủ cũng không đến nỗi bị ức hiếp thê thảm như thế.
Đa phần là vì Thanh Tỏa tính tình nhu nhược, lại một lòng si mê Vũ Văn
Dung, không chịu thay Tể tướng đại nhân giám sát chàng, không còn giá
trị lợi dụng nên Nguyên Thị dần dần cũng chẳng coi nàng vào đâu. Bắc Chu hiện nay, người có quyền lực nhất chính là Tể tướng Vũ Văn Hộ, nếu kéo
được phu nhân của ông ta về phía mình thì cuộc sống của tôi sau này chắc chắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Để xem cái gã Vũ Văn Dung và My chủ nhân gì gì đó còn dám bắt nạt tôi?”
Nhưng muốn được bà ta coi trọng
thì trước tiên biến mình thành người có giá trị lợi dụng. Mà giá trị lợi dụng của tôi có lẽ nằm ở chỗ Vũ Văn Dung.
3.
Đầu
tôi xoay chuyển nhanh chóng, vẫn chưa nghĩ ra điều gì thì Đan Tĩnh Hiên
đã gần ngay trước mắt. Đó là một biệt viện vô cùng đường hoàng, hoa lê,
cột sơn son, cửa sổ hoa bằng gỗ đỏ, những chiếc chuông gió bằng đồng
treo dưới mái nhà đang kêu ting tang.
Tiếng cửa mở vang lên, mùi hương rất đậm bay ra. Một nữ nhân mặc áo lụa màu tím đang ngồi giữa
phòng, trần nhà treo một hoành phi rất to, viết rõ ràng bốn chữ “Tử Khí
Đông Lai”. Bà trạc ngoại tứ tuần, cây trâm vàng cài trên đầu tỏa sáng
lấp lánh, khóe mắt đã có vài nếp nhăn vẫn không che giấu được vẻ xinh
đẹp thời trẻ.
“Thanh Tỏa bái kiến cô mẫu.”
Tôi cúi người hành lễ, chầm chậm ngước đầu lên, thầm đánh giá bà, nghĩ bụng, “Không
ngờ Nguyên Thị lại là một nhân vật như thế này, sang trọng tôn quý nhưng vẫn kiến người ta thấy e dè. Chẳng trách có thể ngồi vũng ngôi vị chính thê trong phủ đệ Tể tướng, nơi những cuộc tranh đấu giữa các nữ nhân
luôn diễn ra rất ác liệt. Cho dù không còn vẻ đẹp của năm xưa nhưng bà
vẫn ngồi vững trên chiếc ghế này mấy chục năm không đổ, chắc chắn là vì
bà luôn sắp xếp mọi việc trong phủ Tể tướng một cách hài hòa, hợp lý.”
“Đứng lên đi!” Nguyên Thị lạnh nhạt nói, rồi thong thả nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay trỏ tỏa ánh sáng lặng lẽ. Bà
đặt tay xuống rồi nói tiếp, “Ngồi đi!”
Tôi nghe lời ngồi xuống, cúi đầu nhìn tay áo thêu chỉ vàng, không nói năng gì, chờ bà lên tiếng trước.
“Sao đột nhiên lại tới phủ Tể tướng thăm ta? Thực sự là muốn tới thăm ta hay vì không chịu nổi trong phủ Tư Không nữa? Đừng có làm loạn quy củ!”
Nguyên Thị nhướng mày nhìn tôi, không nói vòng vo, âm điệu vẫn như bình
thường, trong giọng nói không có nhiều lời trách cứ, nhưng lại chứa đựng sự coi thường, khinh bỉ.
Tôi không trả lời, vẫn cúi đầu, nói khẽ: “Cô mẫu, Thanh Tỏa có điều muốn nói với người.”
Nguyên Thị thấy tôi có vẻ điềm tĩnh thì hơi sững lại, tôi ngẩng đầu lên nhìn
tì nữ bên cạnh bà, rồi bà lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp. Nguyên Thị nhìn tôi giây lát, tôi không hề né tránh, cũng nhìn lại bà. Một lúc lâu sau, cuối cùng bà cũng hơi quay đầu lại một chút, ra lệnh cho các
thị tì lui ra.
“Các ngươi lui ra trước đi!”
Nguyên Thanh Tỏa ngày trước vì say mê Vũ Văn Dung nên không chịu đưa thông tin tới
phủ Tể tướng, kết quả là không lấy lòng được cả đôi bên. Bởi vậy lần này gặp Nguyên Thị, tôi nên thể hiện