
đọc sách
như thế hay sao? Ngay cả hai bản Khổng Mạnh cho đến bây giờ cũng chưa
học thuộc? ! Chép lại Luận Ngữ 20 lần, mười ngày sau giao lên! Tử Quản,
đừng tưởng rằng ngươi cười trộm ta không thấy. . . Tội liên đới! Ca ca
ngươi viết bao nhiêu, ngươi cũng viết cho ta bấy nhiêu bản, mười ngày
sau nộp lên, thiếu một chữ cẩn thận da của hai ngươi!”
Cho nên Anh Nhị gia rất bận, cực kì bận. Hắn chẳng những mười ngày
phải đến để cho Tiêu Sơn Trường giày vò một lần, còn phải làm thep mấy
điều bàng môn tả đạo Sơn Trường giao phó: mang theo Quản ca nhi bấu víu
quan hệ đi cửa sau đi đến gặp những đại nhân có khả năng là quan chủ
khảo.
Hiện tại hắn thật sâu sắc hiểu được, nếu nói hiệu ứng hào quang, còn
không bằng nói là hào quang của vân thâm vụ nặng, cao thâm khó lường mà
thôi. Như vị tam nguyên cập đệ này của bọn hắn, người ta gọi là Thanh
Vân Tiêu Sơn Trường thanh cao , ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, Tiên Phong Đạo
Cốt. . . Nhưng chỉ có thể nhìn trước mặt thôi.
Chuyển tới sau lưng, cũng không biết có bao nhiêu cái đuôi hồ ly. . . Sợ rằng so cửu vĩ còn nhiều hơn một cái. ( :D)
Chính là Sơn Trường đại nhân lạnh nhạt nói, “Có quan hệ không dùng là đồ ngốc” , rồi đem bọn hắn đá ra cửa đi “Lấy văn kết bạn” chạy quan
hệ.
Cha truyền con nối a, Anh ca nhi cảm khái. Mặc kệ là xã hội người Hoa thế kỷ hai mươi mốt, hay là Đại Yên triều ở ngã rẽ lịch sử, truyền
thống con cháu Trung Hoa kiên cường không thể phá hủy, tuyệt không dao
động.
Trước sau như một . . . Nói nhân tình, chạy cửa sau.
Thẳng thắn mà nói, cổ nhân vẫn tương đối thích nói nghĩa khí . Mấy
viên thuốc kéo tình hữu nghị, đến bây giờ lại còn chưa hết. Dù sao ở nhà tự mình đọc sách đến phiền chết rồi, dứt khoát hô bằng kêu hữu cùng
nhau đi chạy quan hệ tiện thể tụ hội, rất thú vị.
Chỉ là Anh ca nhi thế nào cũng không nghĩ tới, trong cuộc đời đọc
sách kiêm chạy quan hệ này, lại ý ngoại muốn gặp “Hương thân” .
Mà “Hương thân” này, mang đến phiền phức cho hắn, thật không phải chỉ một hai điểm mà thôi.
Cái vị “Hương thân” này, là lúc chạy quan hệ không cẩn thận quen biết nhau .
Ngày hôm đó, gió ôn hòa trời rất đẹp, hoàn toàn thích hợp chạy quan
hệ. Thân ái lão bà Cố Lâm của hắn trước sau như một vẫn thay hắn chuẩn
bị hành trang, sắp xếp dược vật và một số thứ vụn vặt. Hơn một năm, Ngự
Tỷ nhi vẫn luôn thân thiết thoải mái như vậy, đây đại khái là chỗ tốt
duy nhất khi làm cổ nhân đi.
Hắn lại không hiểu, rõ ràng có thể hưởng thụ lão bà đối xử ở đẳng cấp VIP siêu cấp, sao hắn lại cứ phải chạy tới chỗ những công tử lão gia
kia, thà bị người ngoài. . . Thí dụ như tỳ nữ, thí dụ như di nương, sờ
tới sờ lui, vô ích tổn thất quyền lợi của mình.
Chỉ là Ngự Tỷ nhi nói cũng không sai, ở cái niên đại này, đặc biệt
coi trọng lệnh của cha mẹ lời của mối mai, trước hôn nhân căn bản là
người xa lạ, sau khi cưới cứng rắn ghép lại, nữ nhân không thể không
chấp nhận, còn nam nhân, có thể tam thê tứ thiếp, có thể không chịu khổ
ai lại không thích?
Nhưng nhìn đám bạn kia của hắn, về mặt tình cảm, cũng không mấy sung
sướng . Ngược lại thường thường cũng là làm đổ giàn nho. . . Hậu viện
bốc hỏa, ngựa đực gặp nạn.
Có thể thấy được kiếp sống loài ngựa này cũng không phải là dễ dàng.
Nhưng thế kỷ hai mươi mốt tốt hơn sao? Tự do yêu, yêu chết đi sống
lại mới đi vào lễ đường, cái này đã xong chưa? Cũng không. Cái “Tự do
yêu” sáng chói này chính là cửa ải đại nạn, hơn nữa đối với bộ đội xui
xẻo quân nhân chuyên nghiệp như hắn mà nói, đối tượng có thể có sao? Hơn nữa hoàn cảnh của hắn. . . Cũng không thể để cho hắn theo đuổi mấy a di ở nhóm phúc lợi, huống chi người ta chẳng những lớn hơn hắn một giáp,
con cái cũng đều đã lên tiểu học rồi. ( chỗ này có thể hiểu là do hoàn cảnh anh sống trong doanh trại chỉ có thể tiếp xúc với mấy bác gái đó thôi)
Nhìn như tự do, ngược lại bởi vì vòng sinh hoạt nhỏ hẹp, lại càng
không tự do. Nếu không hắn làm sao lại thành quân dự bị Đại hòa thượng . . .
Yêu đến chết đi sống lại thì có thể sống với nhau trọn đời sao? Cũng
không. Anh không thấy tỷ lệ li hôn hàng năm càng ngày càng cao sao?
Hắn cứ rối rắm như vậy một bên cưỡi ngựa một bên suy tư, cho đến khi
sắp hội họp với Quản ca nhi, xa xa thấy khuôn mặt tuấn tú non nớt, lúm
đồng tiền như hoa, mới đột nhiên vỗ đầu mình.
Có bệnh! Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Hôn nhân xưa và nay liên quan gì đến hắn mà rối rắm cái quái gì? Hắn chính là mệnh kiên cường, bắt
đầu là xui xẻo một chút, cũng không phải đã có một Cố Lâm ở nơi này đợi
hắn sao? Có một người cha hung dữ nhưng đáng giá dựa vào, còn có một đệ
đệ tinh linh cổ quái trưởng thành sớm đến khiến người đau lòng.
Vị Anh nhị gia dây thần kinh rất thô này hỏa tốc đem suy tư hiếm khi
được nghiêm túc này ném tới ngoài chín tầng mây, một đường cùng Quản ca nhi đấu võ mồm, đi một bên cùng các bằng hữu vui vẻ đi thăm viếng một
lão Hàn Lâm văn danh vang xa.
Nghiền ngẫm từng chữ một đến thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, đáp lễ lại, người ta xã giao đủ rồi, không có phần cơm, bọn văn nhân tài tử
cậu ấm này c