
ũng không để ý. Quan hệ này là phải nước chảy đá mòn , từ từ mà đến.
Không lưu lại ăn cơm chẳng phải tốt sao, các huynh đệ vui đùa nói xấu nhà lão Hàn Lâm giống như nơi để sách cả nước không ai giống như vậy
thì lòng cũng vui vẻ hơn nhiều.
Hô một tiếng, cả bọn cậu ấm đeo kiếm phe phẩy quạt liền hướng Vạn Tượng Lâu lớn nhất kinh thành đi.
Vốn là tự mình tự ăn phải vui vẻ tán gẫu, nhưng ngươi biết, kinh
thành huân quý quan lại liên quan vướng chân đều có thiên ty vạn lũ quan hệ thân thích. Đây cũng là tửu lâu lớn nhất kinh thành, khó tránh khỏi
việc gặp phải vài người quen, ngại vì mặt mũi huynh đệ, mọi người đều
vui vẻ hoài hợp. . . Mặc dù bọn hoàn khố này và các văn nhân không phải
rất hay gặp mặt.
Chỉ là hoàn khố cũng chia rất nhiều chủng loại, sơ sơ có thể chia làm võ hoàn khố và văn hoàn khố. Giống như Tạ Nhị gia trước kia, bá chủ một phương Kinh Thành, không thể nghi ngờ chút nào chính là võ hoàn khố
kiệt xuất — hắn tự mình không thể đánh cũng không sao, mang người tới có thể đánh là được, hắn chỉ phải chịu trách nhiệm suy nghĩ mưu kế là được rồi.
Một loại khác thì tương đối lịch sự, cái gọi là văn hoàn khố. Tự cho
là Phong Nhã khinh thường việc tầm thường, chỉ để ý là lụa là gấm vóc
hồng hương son phấn. Nhưng là một văn nhân cũng phải cầm kiếm giả vờ giả vịt, chữ viết cũng phải vừa mắt giả mạo lịch sự, văn hoàn khố cũng
không phải là dễ làm. . . Hoa khôi thanh lâu, cô nương đầu bài người ta
cũng biết thi từ ca phú, không thể phụ xướng đôi câu chẳng phải là quá
mất mặt sao?
Thứ nhất là thân thích người quen, thứ hai là còn có người cùng chung đề tài Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Bọn Anh ca nhi cũng không nhún nhường
quá mức, nhưng vẫn để cho văn hoàn khố Hộ bộ thượng thư Bạch đại thiếu
mời bọn họ tụ hội ở nhã các tiểu viện.
Anh ca nhi vốn là chuẩn bị tâm lý cho tốt, còn âm thầm dặn dò Quản ca nhi đôi câu, đừng làm cho những cô gái thanh lâu kia mê mẩn, nhận được
kết quả: Quản ca nhi xem thường một trận.
“Nhị ca, ” Quản ca nhi tức giận, “Chẳng lẽ ta và huynh trở về không
đi tiếp? Ta nói với huynh nha, không cần quá khẩn trương, xã giao mà
thôi, tẩu tẩu sẽ không tức giận. . . Trời vẫn sáng đó, sẽ không quá giới hạn đâu.”
Anh Nhị gia nhất thời cứng họng, “. . . Đâu, ai khẩn trương?” Lòng
bàn tay có chút xuất mồ hôi đi theo vào tiểu viện, “Chớ nói gì với Nhị
tẩu ngươi.”
Quản ca nhi buồn bực. Trường hợp này cũng chỉ có một ca cơ vũ nương
bình thường thôi, bọn họ là những tú tài cũng phải chú ý danh tiếng, sẽ
không thái quá. Dù là Bạch đại thiếu hoàn khố, cũng không dám giữa ban
ngày tuyên dâm. . . Nhưng chỉ cần có ca cơ vũ nương xuất hiện, Anh Nhị
gia lập tức đứng ngồi không yên tìm cơ hội trốn khỏi bàn tiệc. . . Đây
là nhị ca tội ác đầy trời, háo sắc nhập xương cốt sao?
Vậy đại khái đây chính là “Cảnh tỉnh” mà Phật môn vẫn nói? Lạc đường biết quay lại thật là tốt, nhưng quá mức cũng làm cho Nhị tẩu chịu danh tiếng đố phụ đúng không?
“Ai nói ai là tiểu Cẩu.” Quản ca nhi lầu bầu bước vào nhã phòng Vạn Tượng Lâu, thuận tiện kiên quyết kéo nhị ca của hắn vào.
Kỳ quái, Bạch đại thiếu háo sắc tham hoa tự cho là phong lưu cư nhiên không mời ca cơ vũ nương, ngược lại có một bàn món ăn ngon, còn có một
thiến niên công tử có niên kỷ không lớn, thần thái vui vẻ, đôi mắt tỏa
sáng, đẹp đến độ khiến mọi người ngẩn ngơ.
“Tốt nha, ” thiếu niên công tử chưa lên tiếng nở nụ cười, “Tiểu Bạch, ta lấy mấy món ăn mời ngươi, ngươi lại có thể mượn hoa hiến Phật nha.”
Bạch đại thiếu cười ha ha, chỉ giới thiệu vị thiếu niên này công tử
là Ngũ thiếu gia phủ Trịnh quốc công, đôi huynh đệ này có chút mơ hồ
nhìn các bằng hữu của mình lộ ra nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau mập mờ, rất nhiệt tình tiến lên chào hỏi hành lễ, ngôn ngữ thậm chí có chút lỗ
mãng, Trịnh Ngũ Thiếu chẳng những không nổi giận, ngược lại có vẻ rất
thích thú.
Nhưng Anh ca nhi ngồi xuống ăn cơm, sắc mặt lại càng ngày càng vi
diệu. Xã giao đã một mùa xuân và nửa mùa hạ, trường hợp ăn uống tuyệt
không thiếu nhưng hắn dám cam đoan, toàn bộ Đại Yên triều tuyệt đối
không có thức ăn như thế này.
Chờ ăn xong đậu hũ Ma Bà*, hắn còn cố tự trấn định, an ủi mình là chỉ trùng hợp.
(*) là món này nha, cay đó, đồ Tứ Xuyên
Cho đến cuối cùng lên một ly trà sữa có đá bào hắn mới thất thanh, “. . . Trà sữa trân châu? !”
Dĩ nhiên khẩu vị không phải như nguyên bản, viên bột là lấy quyết minh tử* giả mạo. Nhưng hoa nhiều như vậy công phu điêu đường kính thích hợp
Trúc Quản khi ống hút. . . Này tuyệt tuyệt đối đối là sơn trại bản trà
sữa trân châu!
(*) không hiểu làm giả kiểu gì nhỉ
Trịnh Ngũ Thiếu nhìn lại, trầm ngâm chốc lát, tươi sáng cười một
tiếng, “Cái này gọi là tâm ý tương thông, không ngờ Tạ nhị thiếu vừa
thưởng thức đã biết được tên ta đã đặt cho trà sữa này chính là 『 trà
sữa trân châu 』.”
. . . Ngươi đặt? Này này, vậy cái thứ ta uống hai mươi mấy năm cái là thế nào. . . Đợi chút. Hắn ngưng mắt nhìn Trịnh Ngũ Thiếu.
“Hắn” không có hầu kết.
Anh ca nhi còn chưa từ tình tiết “Nữ giả nam trang” tỉnh lại, Trịnh Ng