Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210313

Bình chọn: 10.00/10/1031 lượt.

im lặng. Lát sau y do dự ngẩng đầu, “Chắc là cô cô phải hỏi chính A

Kiều? Ngày đó người rời khỏi Trường An chính là nàng, sao hôm nay lại tìm trẫm

để hỏi?”

Trưởng công chúa vẫn chưa thôi, “Hoàng thượng, chúng ta hãy

nói chuyện thẳng thắn với nhau. Kiều Kiều bỏ đi mà Hoàng thượng lại bỏ mặc

không quản chút nào sao?” Bà khẽ cau mày, “Ta chỉ quan tâm đến con gái của

mình. Nó đã bỏ đi được mấy tháng rồi. Kiều Kiều từ nhỏ đã không phải chịu khổ,

dù cho những năm trước đây lưu lạc bên ngoài thì có quý nhân phù trợ. Hôm nay

nó gần như là cô độc ở bên ngoài, Hoàng thượng bảo cô cô ta làm sao yên tâm được

chứ?”

Trưởng công chúa Quán Đào có bao nhiêu năm kinh nghiệm sống

nên biết rõ bản tính độc đoán của đứa cháu đang ngồi trên ngai rồng, không chịu

nổi việc năm xưa bà cậy công uy hiếp. Từ đó suy ra, nếu muốn y hồi tâm chuyển ý

thì phải dùng cách lạt mềm buộc chặt từ từ mưu tính. Điểm này A Kiều và Lưu Sơ

đã làm rất tốt bà cũng không có ý thọc gậy bánh xe.

Lưu Triệt cười nhạt, “Cô cô có thể thật sự yên tâm.” Y đứng

dậy đi xuống điện, chắp tay nói, “A Kiều đã có thể sống bên ngoài suốt sáu năm

thì không thiếu bản lĩnh để lần thứ hai sống thêm sáu năm nữa. Nàng bây giờ

đang ở Giao Đông.”

“Giao Đông?” Lưu Phiếu kinh ngạc, “Lưu Ký đâu có giao tình

gì với nó chứ?”

“Có giao tình với tiền Tam Thù là được rồi.” Lưu Triệt siết

chặt nắm tay. Lúc thị vệ theo dõi A Kiều báo cáo về phương pháp chọn đường

không thể tưởng tượng nổi của nàng thì y đã vặn hỏi một lúc lâu. A Kiều trước

kia không có tính tùy tiện như vậy. Rốt cuộc là sai ở chỗ nào, hoặc là nỗi đau

khổ thật sự có thể làm thay đổi một con người đến mức như thế sao?

Trưởng công chúa Quán Đào khẽ liếc nhìn Lưu Triệt, không biết

cháu mình có phát hiện ra y ngày càng quan tâm đến A Kiều hơn so với bình thường

hay không. Xem ra có những chuyện vốn tưởng rằng đã nắm chắc trong lòng bàn tay

bỗng nhiên lại phát sinh biến hóa khó lường khiến cho đứa cháu này của mình

không thể nào tiếp nhận nổi.

Bà hiểu sâu sắc đạo lý nhún nhường, liền dừng lại, “Đã thế

thì ta về trước đây. À phải rồi”, bà làm bộ muốn cất bước nhưng như chợt nhớ ra

điều gì lại quay người hỏi, “Khi mang thai Mạch Nhi và Sơ Nhi, A Kiều vẫn là

hoàng hậu, cho dù thế nào thì Hoàng thượng cũng sẽ không để cho mọi người hoài

nghi về địa vị công chúa của Sơ Nhi chứ?”

“Loại nghi lễ này phải do triều thần bàn luận mới có thể quyết

định.” Tất nhiên Lưu Triệt biết Trưởng công chúa Quán Đào nói về Lưu Sơ nhưng

trên thực tế lại ám chỉ Lưu Mạch ở Giao Đông xa xôi kia, tuy thế y vẫn kín như

bưng, “Cô cô cũng không cần phí tâm sức.”

Giao Đông vương Lưu Ký lúc này đang có tâm trạng rất tốt. Hắn

vốn là con thứ mười hai của Hán Cảnh Đế thuộc dòng chính của Hoàng đế Cao Tổ,

được ngự phong làm Giao Đông vương cai quản mười ba thành phía đông sông Giao

Lai. Nếu không có Tô Gia, có lẽ thật sự đời hắn sẽ vui vẻ làm một vương gia.

“Năm Nguyên Sóc thứ hai, triều đình ban ‘Thôi ân lệnh’ để

phân hóa chư hầu, cứ như vậy thì chư hầu yếu thế quy phục Hoàng thượng hết cả rồi”,

Tô Gia nói vậy. Lưu Ký rất tán đồng, thỉnh giáo đối sách, Tô Gia làm bộ tùy ý

nói một câu, “Năm đó Hoàng thượng trước lúc lên làm thái tử cũng đã được phong

làm Giao Đông vương đấy.”

Lưu Ký cảm giác hùng tâm tráng chí bốc lên hừng hực. “Tiên

sinh…”, hắn nuốt nước miếng, “Mời ngài phân tích tình thế hiện giờ cho ta.”

Tô Gia mỉm cười, nho nhã đoan chính, “Vương gia.” Hắn chắp

tay nói, “Thật ra thì chư hầu ngoài mặt có vẻ như phục tùng triều đình nhưng

trong lòng ai chẳng có tham vọng tiến thêm một bước, đứng đầu trăm họ? Không

nói những thứ khác….” Hắn chỉ vào tấm bản đồ Đại Hán trong trung đường của mật

thất, “Giang Đô, Hành Sơn, Hoài Nam, nếu ngày ấy có chư hầu nào đó nguyện đứng

lên thì chắc chắn ba chỗ này sẽ hưởng ứng.”

Trần Thắng, Ngô Quảng ngày đó cũng dám đứng lên hỏi, “Vương

hầu khanh tướng cũng phải có dòng có giống sao?” Lưu Ký ta cũng là con của Cảnh

Đế, có chỗ nào thua kém Lưu Triệt ở thành Trường An kia chứ? Lưu Ký thầm nghĩ

như vậy.

“Vương gia nên biết, quyết đoán mới có thể thành công, cần

phải có thực lực thật mạnh thì mới ngồi lên trên chiếc ghế đó được.” Tô Gia nói

ra câu cuối cùng.

Lưu Ký cho là đúng, bái Tô Gia làm tướng của Giao Đông.

Trong ba năm, âm thầm chế tạo binh khí, huấn luyện quân đội, tích lũy lực lượng.

Năm Nguyên Sóc thứ sáu, Đại tướng quân Vệ Thanh sắp xuất

chinh lần thứ hai. Tô Gia nói thời cơ đã đến. Lúc này quân đoàn phương bắc tinh

nhuệ của triều đình đã bị Vệ Thanh dẫn đi hết, nếu liên hiệp hành động một lần

thành công, thì Vệ Thanh kéo quân về cứu cũng đã muộn. Lưu Ký theo đó phái người

liên hiệp các vương gia của Giang Đô, Hành Sơn, Hoài Nam mưu đồ khởi sự. Giang

Đô vương Lưu Kiến, Hành Sơn Vương Lưu Tứ đều nghe theo, duy chỉ có Hoài Nam

vương Lưu An còn có ý lưỡng lự. Lưu Ký nôn nóng hỏi kế Tô Gia, “Lúc trước tiên

sinh nói ta chư hầu này chắc chắn hưởng ứng nhưng giờ Lưu An lại lưỡng lự, vậy

phải làm thế nào?”

Tô Gia phe phẩy quạt lông, nghi hoặc, “Hoài Nam


Polaroid