
g Dương từ trong cung đi ra
thì vội vàng nghênh đón, “Thiếu gia, khí trời lạnh rồi, chắc tuyết sắp rơi”,
nói xong liền phủ thêm cho chủ nhân một cái áo khoác.
“Ừm.” Tang Hoằng Dương vừa mặc áo vừa đi về phía xe ngựa.
“Trường Tín hầu và Nhạn Thanh tiểu thư gần đây đang làm cái gì vậy?”
“Liễu hầu gia gần đây dọn về phủ đệ của mình, bắt đầu chế tạo
nỏ lớn. Nhạn Thanh tiểu thư thì cứ sáng sớm là tới y quán, trước giờ Ngọ thì trở
về, tiểu thiếu gia và thiếu tiểu thư gần đây đều đi theo tiểu thư.”
“Thiếu gia”, Chiêu Tài hạ thấp giọng, “Bãi cỏ bên kia, có phải…
nữa hay không?”
Tang Hoằng Dương ngần ngừ một lát rồi đáp, “Thôi đi”, hắn cười
khổ, biết bản thân dù sao cũng không thể coi mạng người như cỏ rác, “Những huyền
cơ trong đó, dù có người điều tra ra được thì cũng không hiểu nổi đâu.”
Điện Tiêu Phòng.
“Hoàng thượng!” Vệ Tử Phu dẫn mọi người quỳ lạy khi Lưu Triệt
sải bước vào điện Tiêu Phòng. Lưu Triệt nâng nàng ta dậy, “Tử Phu, nàng đã là
hoàng hậu, không cần phải đa lễ như thế.”
“Nô tỳ không dám”, Vệ tử Phu dịu dàng đáp, mái tóc xõa ra
như dòng suối đen óng ả, “Tất cả đều là nhờ ân điển của Hoàng thượng, Tử Phu
cam tâm tình nguyện.”
Lưu Triệt cười vẻ hài lòng, đi vào điện, “Cứ Nhi thế nào rồi?”
“Hoàng thượng sai nội thị đưa tới năm nén hương Diệp Trầm Thủy,
Tử Phu đã mời các ngự y xem thử, mặc dù không biết có đúng bệnh hay không nhưng
đều nói là vô hại, do đó Tử Phu mới sai người thắp lên ở trog phòng của Cứ Nhi.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, bệnh trạng của Cứu Nhi đã khá lên nhiều.”
“Vậy à?” Lưu Triệt cúi xuống nhìn đứa con trai độc nhất của
mình. Lưu Cứ lúc này còn nhỏ, mới chừng bốn năm tuổi, đang ngủ say trong chiếc
giường nhỏ, gương mặt hồng hào, coi như đã an ổn.
“Hoàng thượng!” Vệ Tử Phu mắt đỏ hoe, đứa con trai này liên
quan tới bốn mẹ con nàng ta, thậm chí là cả gia tộc họ Vệ, thật sự không dám có
nửa điểm sơ suất, “Trầm Thủy hương mặc dù tốt, nhưng Cứ Nhi cũng không thể dùng
hương này mãi được. Nô tỳ nghe nói, đại phu chế ra Trầm Thủy hương có y thuật
cao minh, có thể mời hắn xem bệnh cho Cứ Nhi một lần được hay không?”
“Tử Phu nghe từ đâu vậy?” Lưu Triệt đứng dậy nhìn nàng ta,
ánh mắt lóe lên một tia sắc nhọn, giọng nói âm u. Vệ Tử Phu kinh hãi, quỳ nói,
“Lúc Trầm Thủy hương được đưa tới, nô tỳ lo lắng nên đã hỏi nội thị đưa hương mấy
câu.”
Khuôn mặt Lưu Triệt giãn ra, đi lại vài bước, trầm giọng, “Y
thuật của đại phu kia có tốt hơn nữa thì vẫn là người ngoài cung, làm sao có thể
mời vào cung Vị Ương được chứ?”
“Hoàng thượng!” Vệ Tử Phu buồn bã cầu khẩn. Lưu Triệt nhìn
dung nhan đáng thương của nàng ta, lại nghĩ tới đây là con trai độc nhất của
mình, lúc vừa sinh đã khiến y rất vui vẻ nên mềm lòng. “Để trẫm điều tra xem, nếu
không có gì khả nghi trẫm sẽ đồng ý với nàng, cho người đi mời.”
Lúc này, hai người nam nữ trong điện Tiêu Phòng cũng không
biết, bởi vì một câu nói kia mà sinh ra biết bao nhiêu biến hóa trong tương
lai. Nếu Vệ Tử Phu biết cũng chẳng thể oán hận thỉnh cầu của mình ngày hôm nay,
vì cái gọi là “Thành nhờ Tiêu Hà, bại cũng bởi Tiêu Hà”[1'>. Nàng ta đặt toàn bộ
hy vọng vào Lưu Cứ nhưng cũng chính bởi Lưu Cứ mà tất cả hy vọng tan thành mây
khói. Còn nếu như Lưu Triệt biết được thì thà rằng nguyện đời này kiếp này vĩnh
viễn không gặp lại, hơn nữa còn hối hận năm đó không chịu quay đầu lại nhìn
dung nhan kiều diễm của cô gái kia.
[1'> Tiêu Hà (? – 193 TCN) vốn là người huyện Bái (ở vùng
Giang Tô ngày nay), là Thừa tướng nhà Hán. Tiêu Hà cùng với Trương Lương, Hàn
Tín là “Tam kiệt nhà Hán.” Ông có đóng góp nhiều trong thành công của Lưu Bang
trong thời Hán Sở tranh hùng. Ông cũng là người có công giúp Hàn Tín đến với
Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn
Tín, việc này trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc: “Thành nhờ Tiêu Hà, bại
cũng bởi Tiêu Hà.”
Đêm đã về khuya, Tang Hoằng Dương ở trong phủ đệ của mình
nhìn vầng trăng sáng trên trời cao, thở dài, “Nhạn Nhi, muội chớ trách ta.”
Tử Dạ y quán.
“Mẫu thân ơi, chúng ta phải về nhà chứ?”, Tảo Tảo hỏi.
“Ừ”, Hàn Nhạn Thanh gật đầu, kê nốt đơn thuốc cho người bệnh
cuối cùng, “Lục Y, chuẩn bị đóng cửa.”
“Dạ”, Lục Y đáp dịu dàng.
“Tử Dạ đại phu, con gái của đại phu thật là đáng yêu.” Người
bệnh là một quý phu nhân đang mang thai, vừa đỡ tay vào eo vừa trìu mến nhìn Tảo
Tảo.
“Đa tạ phu nhân”, nàng đưa đơn thuốc tới, “Cứ theo đơn này,
mỗi ngày uống hai lần vào sáng tối thì có thể an thai. Đến tháng Năm sẽ sinh một
cậu con trai mạnh khỏe bụ bẫm.”
“Ồ, cảm ơn lời chúc phúc.” Quý phu nhân cười tươi như hoa nở,
lại mua thêm mấy cây An Tức hương, thanh toán tiền chẩn bệnh rồi dẫn nha hoàn
đi ra.
Tảo Tảo trông thấy có một bà lão đang bán búp bê cỏ ở góc tường
bên ngoài y quán thì hớn hở xin phép: “Mẫu thân, con đợi ở bên ngoài nhé, lúc
nào mẫu thân về thì gọi con.”
“Con cẩn thận đấy!” Nàng đáp, nhìn theo bóng con gái rồi cúi
đầu thu dọn đồ đạc, bất chợt nghe thấy một giọng nói lanh lảnh, nàng chợt cứng
người, ngẩng đầu nhìn lên.
“Đây chính l