Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329405

Bình chọn: 7.00/10/940 lượt.

à Tử Dạ y quán sao?”

Một thanh niên mặc y phục hoạn quan, dẫn theo hai gã thị vệ

ăn mặc trang phục Kỳ Môn quân. Chắc gã tiến cung sau năm Quang Nguyên hoặc là địa

vị còn thấp nên nàng không nhận ra, nhưng điệu bộ này thì nàng quen thuộc đến tận

xương cốt. Gã nhìn Tử Dạ y quán có chút nhỏ hẹp với vẻ chê bai lộ rõ, “Chúng ta

là người trong cung, Trần đại phu, ngươi gặp vận may rồi. Hoàng thượng lệnh cho

ngươi vào cung chẩn bệnh cho Hoàng tử trưởng điện hạ, nếu ngươi chữa khỏi thì sẽ

có muôn ngàn vinh hoa phú quý.”

Nếu không phải vì thân phận, Hàn Nhạn Thanh thật sự muốn mỉm

cười hỏi ngược một câu, “Nếu như trị bệnh không hết thì sao?”

Nàng cúi thấp đầu, Lưu Cứ bị bệnh sao? Nàng đọc lịch sử

không thấy vị thái tử điện hạ này có bệnh nặng gì khi còn nhỏ. Tuy nhiên nàng lại

không thể đi xem bệnh cho nó. Lòng kiêu hãnh không cho phép nàng quỳ gối thỉnh

an trước những người đó. Lưu Cứ, nàng cười nhạt, mặc dù không hận, cũng không

có ý định làm khó, nhưng nàng không muốn trở thành Bồ tát cứu mạng gì đó, nàng

không vĩ đại đến như vậy.

“Công công, ngài chờ một chút.” Nàng ổn dịnh vẻ mặt rồi ngẩng

đầu lên, “Tôi đi vào chuẩn bị chút dược liệu.”

“Không cần, trong cung chẳng lẽ thiếu dược liệu?”, Thượng

Viêm không khỏi nôn nóng.

“Tử Dạ dù bất tài nhưng cũng có một số thứ dược liệu độc môn

của sư môn, nếu không mang đi, kéo dài bệnh của điện hạ thì tìm ai chứ!” Nói

xong, nàng không để ý tới Thượng Viêm, vén rèm đi thẳng vào.

“Mẫu thân!” Mạch Nhi đang ở phòng trong, dụi mắt nhỏm ra khỏi

giường. Gần đây nó được Liễu Duệ thao luyện các loại kỹ thuật cận chiến nên cực

kỳ mệt mỏi, phần lớn thời gian rảnh rỗi đều ở nhà nghỉ ngơi. “Phải đi về ạ?”

“Suỵt!”, Hàn Nhạn Thanh ngăn nó nói thêm, gói chút tiền bạc

lại rồi ôm nó nhảy ra ngoài qua cửa sổ phòng trong.

Còn Tảo Tảo nữa, nàng thầm suy tính rồi căn dặn Trần Mạch tự

tới cổng phía tây Trường An chờ ở đó, còn mình thì quay về cửa chính y quán.

“Làm gì mà còn chưa đi ra?” Thượng Viêm không nhịn được, chỉ

vào Lục Y, “Ngươi đi vào giục nhanh lên.”

Lục Y vén rèm đi vào, chỉ chốc lát sau đã đi ra nói với vẻ hốt

hoảng, “Chuẩn bị xong rồi!”

Đúng lúc Tảo Tảo cầm một con búp bê có hớn hở chạy vào kêu lớn,

“Mẫu thân, mẫu thân ơi. Bà bà tặng cho con một con búp bê.”

Lục Y kinh hãi vội vàng nhào qua ôm lấy nó. Thượng Viêm sinh

nghi xông tới khoát rèm ra nhìn vào bên trong, liền biến sắc mặt, nghiến răng

nghiến lợi nói, “Đúng là không muốn uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt.” Gã

chỉ vào Lục Y và Tảo Tảo ra lệnh, “Trói hết bọn chúng lại dẫn về cho Hoàng thượng

xử lý.”

“Dạ!” Hai thị vệ đáp một tiếng rồi tiến lên.

Ngoài đường, Hàn Nhạn Thanh dậm chân, biết mình hôm nay quá

vọng động. Nàng suy nghĩ một chút rồi cắn răng xoay người chạy về phủ của Trưởng

công chúa Quán Đào.

“Thỉnh cầu thông báo với Trưởng công chúa Quán Đào rằng Trần

Tử Dạ của Tử Dạ y quán cầu kiến.”

Tên lính canh cổng Hầu phủ ngẩng lên nhìn Hàn Nhạn Thanh vẻ

khinh miệt, “Ngươi cho rằng nói muốn gặp Trưởng công chúa là được gặp hay sao?”

“Vậy thì ta cầu kiến Trần đại tổng quản của quý phủ, kính

xin tiểu ca giúp cho.” Hàn Nhạn Thanh tháo dây buộc thả buông xõa mái tóc dài.

Mặc dù nàng đang mặc y phục đàn ông, nhưng đã lộ rõ ra hình dáng phụ nữ.

Tử Dạ thần y nức tiếng kinh thành đúng là nữ giới! Tên lính

gác còn chưa kịp kinh ngạc thì một giọng nói già nua đã từ trong phủ truyền ra:

“Có chuyện gì mà làm loạn lên thế?”

“Nhị tổng quản”, tên lính gác cuống quýt bẩm báo, “Người phụ

nữ này cầu kiến Trưởng công chúa.”

“Trần thúc thúc”, Hàn Nhạn Thanh gọi với, “Thúc còn nhớ ta

không?”

Nàng từ từ gỡ tấm mặt nạ xuống để lộ ra một gương mặt yêu kiều

quen thuộc, giọng nói tràn đầy vẻ thân thiết.

“Nương nương!”, Trần Lãng kinh ngạc thốt lên, “Nương nương

sao lại…?” Ông kinh ngạc không tin vào mắt mình.

“Chuyện khác hãy để nói sau”, Hàn Nhạn Thanh nhướng mày, hơi

sốt ruột, “Ta muốn gặp mẫu thân.”

“Dạ!”, Trần Lãng khom người đáp. Ông đã làm người hầu ở phủ

Đường Ấp hầu suốt bao năm nên rất biết thời thế, hiểu rõ cái gì nên hỏi, cái gì

nên ngậm miệng. “Mời nương nương đi theo ta.”

“Kiều Kiều!” Trưởng công chúa Quán Đào vừa thấy Hàn Nhạn

Thanh xuất hiện trước mặt thì không tránh khỏi thất thố, chạy vội xuống hỏi, “Tại

sao con lại ở đây?”

“Mẫu thân…”, Hàn Nhạn Thanh tức thì đỏ hoe mắt, nhào vào

lòng Trưởng công chúa Quán Đào, “Mẫu thân!”, nước mắt nàng rơi lã chã.

“A Kiều! Không phải là con đang ở trong cung Trường Môn ư?

Làm sao lại ở…?” Trưởng công chúa Quán Đào ôm đứa con gái đã lâu không gặp, nhất

thời cũng đổ lệ, dù sao tình cảm mẫu tử rất khó kìm nén, nhưng rất nhanh chóng

khôi phục lại lý trí, vội nén cơn xúc động mà hỏi ngay vào chuyện chính.

“Mẫu thân”, Hàn Nhạn Thanh vừa khóc vừa cười, “Chuyện này để

nói sau, con cầu xin mẫu thân giúp con cứu Sơ Nhi trước đã.”

“Ai?”

“Sơ Nhi, con gái của con. Con không chịu tiến cung thăm bệnh

cho Lưu Cứ, bọn họ liền bắt Sơ Nhi và Lục Y mang đi. Mẫu thân, hãy giúp con cứu

người, chậm một chút nữa thì sợ rằng không kịp mất.”


80s toys - Atari. I still have