
bỏ
qua.”
Vệ Thanh không hề kinh ngạc, cúi đầu lớn tiếng nói: “Tuân chỉ.”
Đối với tướng soái mà nói, có một vị quân chỉ quyết đoán như thế cũng là một điều
khích lệ.
“Tốt. Có lẽ khanh đã lâu không về kinh rồi, đến điện Tiêu
Phòng thăm tỷ tỷ của khanh đi”, vẻ mặt của Lưu Triệt dịu xuống.
Vệ Thanh lui ra, Lưu Triệt chuyển sang Liễu Duệ, “Trường Tín
hầu”, vẻ mặt y không chút thay đổi, “Khanh xuất thân thế nào? Làm sao lại quen
với Trị túc đô úy Tang Hoằng Dương?”
“Hồi loạn Thất vương thì Liễu Duệ là cô nhi”, Liễu Duệ đáp
trơn tru, “tầm sư học đạo, sư phụ là người ở ẩn trong núi sâu. Sau khi sư phụ mất,
thần xuống núi, làm quen du hiệp Quách Giải. Rồi làm quen với nghĩa muội và
Tang đại nhân.”
“Ừ, tầm sư học đạo, cũng có chút đạo lý.” Lưu Triệt khẽ gật
đầu, vẻ mặt cũng tươi lên. “Khanh dâng lên bàn đạp và yên ngựa, còn cả mạch đao
nữa, đều là những thứ tốt. À phải, còn có giấy nữa”, y nhìn Liễu Duệ chằm chằm,
thấy hắn vẫn thản nhiên lại tiếp tục nói, “Trẫm ban thưởng cho khanh một tòa phủ
đệ ở ngoại đô Trường An. Khanh hãy tiếp tục nghiên cứu chế tạo các loại như vậy
đi.”
“Tuân chỉ”, Liễu Duệ lớn tiếng đáp, quỳ xuống bái lạy.
“Trẫm cũng mệt rồi, khanh lui ra đi.”
“Dạ.”
Tang Hoằng Dương đến Trần phủ vừa lúc Lục Y đang bê chậu nước
từ trong phòng đi ra, trông thấy hắn nhưng không rảnh tay nên chỉ bối rối chào
hỏi, “Chào Tang đại nhân.”
“Ừm”, hắn đáp gọn, ban nãy được Chiêu Tài báo tin nên hắn đã
vội vàng trở về, “Tiểu thư nhà cô đâu?”
“Đang thoa thuốc cho Mạch thiếu gia”, Lục Y bĩu môi, thấy vẻ
mặt ngạc nhiên của Tang Hoằng Dương liền mỉm cười nói, “Lúc ăn cơm tối, thiếu
tiểu thư làm ầm ĩ đòi uống Bích Nhưỡng Xuân, Mạch thiếu gia cũng cùng uống vài
hớp, kết quả là bị mẩn rượu, tiểu thư đang thoa thuốc cho.”
Tang Hoằng Dương để cho Lục Y lui ra rồi tự đi vào phòng. Quả
nhiên hắn trông thấy Nhạn Thanh đang trộn thuốc cho một bé trai chừng năm sáu
tuổi, dáng vẻ mệt mỏi nằm dài trên chiếc giường trong phòng. Cậu bé thấy hắn mở
cửa vào thì đưa mắt nhìn sang, ánh mắt lấp lánh như sao. Trên da mặt, da tay cậu
bé chi chít những vệt mẩn đỏ không nhìn ra hình dạng gì, vẻ mặt khổ sở. Một cô
bé ước chừng cùng tuổi đứng ở cạnh đang cố sức thổi vào mặt cậu bé, dịu dàng
thì thầm, “Ca ca đừng đau nhé.”
Lòng Tang Hoằng Dương chợt mềm nhũn. Đây chính là hai đứa bé
Nhạn Thanh sinh ra, đã lớn thế này rồi.
“Không phải là ca ca đau…”, Mạch nhi cố sức trả lời, “mà là
ngứa ngáy.” Nó thò tay định gãi.
“Không được”, Hàn Nhạn Thanh tóm ngay tay con trai, lấy thuốc
trừ ngứa tiêu mẩn thoa lên. Cũng may là khi xây dựng Tử Dạ y quán, Hàn Nhạn
Thanh đã giữ lại một ít dược liệu ở nhà nên dễ dàng tìm được.
“Con có thấy đỡ chút nào không?”
“Đỡ hơn một chút rồi”, Mạch Nhi tội nghiệp đáp. “Thúc thúc
là ai?”, nó ngửa đầu nhìn Tang Hoằng Dương.
“Ta họ Tang, các cháu có thể gọi ta là Tang thúc thúc”, Tang
Hoằng Dương đi tới, âu yếm nói.
Mạch Nhi và Tảo Tảo nhìn sang mẫu thân, thấy mẫu thân mỉm cười
thì cùng lên tiếng chào thúc thúc.
“Được rồi.” Tang Hoằng Dương bế Tảo Tảo lên, thấy cô bé đúng
là mặt hoa da phấn, khá giống Hàn Nhạn Thanh thì lòng càng yêu thích. Hắn lục lọi
trong ngực hồi lâu rồi lấy ra một chiếc vòng ngọc phỉ thúy đeo vào cổ chân cô
bé, “Thúc thúc vừa mua trên đường về, cho Sơ Nhi. Còn chiếc lắc như ý này thì để
cho Mạch Nhi.”
Hàn Nhạn Thanh cười, căn dặn: “Tảo Tảo, con chơi với ca ca.”
Nàng đứng dậy ý bảo Tang Hoằng Dương cùng đi ra ngoài.
“Liễu Duệ đâu?”
“Hắn cùng Vệ đại tướng quân được vời vào điện Tuyên Thất, ta
nghĩ lát nữa sẽ trở về.”
“Hoằng Dương”, Hàn Nhạn Thanh cúi đầu nhìn mũi giày thêu dưới
chân mình, một lúc sau mới chuyển nhìn sang chỗ khác, “Hôm nay muội trông thấy
y ở lầu Chung Cổ.”
“… Ồ.” Một lúc lâu sau Tang Hoằng Dương mới cúi đầu đáp một
tiếng.
“Muội vẫn không nghĩ sẽ quay lại với y”, Hàn Nhạn Thanh vẫn
không nhìn hắn mà chỉ nói một mình, “Muội biết huynh có ý đồ, mà bằng nỗ lực của
chúng ta thì không phải là không thực hiên được. Cho tới bây giờ, không phải là
tất cả đang được tiến hành rất tốt sao?”
“Muội… hy vọng huynh hiểu được ý muội.”
Hàn Nhạn Thanh xoay người trở về phòng. Tang Hoằng Dương
nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, ánh mắt thâm trầm hiếm thấy, “Nhạn Nhi”,
hắn thở dài, khẽ nói, “Tình hình trước mắt đã ở thế cưỡi hổ khó xuống rồi.”
“Tang Hoằng Dương.” Từ cửa ngách có một người đi ra. Đó
chính là Tiêu Phương, sắc mặt lạnh lùng, “Ngươi định làm gì đó?”
“Tiêu tiên sinh”, Tang Hoằng Dương cười thanh thản vô hại,
bước tới kéo tay hắn, “Ta thì có thể làm gì? Đã lâu rồi không gặp, nào, chúng
ta đi uống rượu đi!”
Tiêu Phương bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, mặc cho hắn lôi
đi, khẽ nói, “Cho dù thế nào thì cũng không được làm Hàn Nhạn Thanh bị tổn
thương.”
“Sao thế được chứ?” Tang Hoằng Dương đáp, từ từ buông tay.
Năm xưa Trần quận chúa, danh chấn khắp Trường An
Hôm nay là Tử Dạ, tay vàng cứu bệnh nhân
Cung Vị Ương truyền ý, vua vời làm thái y
Hận sâu chẳng muốn gặp, việc chấn động kinh kỳ
Vua buồn vì lâu lắm, chàng t