
n?”
“Thế à?” Hàn Nhạn Thanh hơi kinh ngạc cười nói, “Vậy thì mời
Thân đại nương ra đây gặp mặt đi.”
Lần này nha hoàn nhỏ không còn cáo lỗi, cúi chào rồi đi ra.
Rất nhanh, có một phụ nữ mặc đồ xanh từ bên trong bước tới, vừa thấy Hàn Nhạn
Thanh thì mắt sáng bừng, đó chính là Thân đại nương.
“Mẫu thân!” Hàn Nhạn Thanh nhõng nhẽo gọi, mắt bất giác đỏ
lên, gục đầu vào lòng nghĩa mẫu.
“Nhạn Nhi, Nhạn Nhi!” Thân đại nương vỗ vỗ nhẹ vào lưng
nàng, lẩm bẩm, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
“Mẫu thân, con để Tiểu Hổ Tử đi theo Liễu đại ca ra chiến
trường đánh giặc rồi”, Hàn Nhạn Thanh khóc rấm rứt một hồi mới nhớ ra, kể chuyện
Thân Hổ cho nghĩa mẫu.
“Ồ!” Thân đại nương lập tức lo lắng, “Tiểu Hổ Tử không việc
gì chứ?”
“Sẽ không có chuyện gì đâu, mẫu thân!” Hàn Nhạn Thanh cười
an ủi, “Công phu hiện giờ của Tiểu Hổ Tử đã giỏi lắm rồi, chính tay nó đã bắt
được một vương tử Hung Nô lúc còn ở Ngũ Nguyên đấy.”
“Thật không?” Thân đại nương lắc đầu, “Mẫu thân cũng không cầu
các con kiến công lập nghiệp, chỉ cần các con ai nấy bình an khỏe mạnh là tốt rồi.
Đúng rồi, Mạch Nhi và Sơ Nhi đâu?” Bà chợt nhớ ra liền vội vàng hỏi.
“Ở chỗ sư phụ của con”, Hàn Nhạn Thanh đáp, “Sức khỏe Sơ Nhi
không được tốt, còn phải nhờ sư phụ châm cứu điều dưỡng hơn nửa tháng nữa nên
con để chúng ở lại đó.”
Mặt Nghĩa mẫu thoáng vẻ rầu rĩ, “Nếu không phải ban đầu con
khó sinh thì Sơ Nhi cũng không bị bệnh như vậy. Trưởng công chúa…”, bà nói vẻ
oán hận, “làm sao lại đụng vào Nhạn Nhi chứ?”
“Mẫu thân không cần phải nói nữa.” Đối với Hàn Nhạn Thanh,
chỉ riêng việc người đụng phải mình là mẫu thân của A Kiều thì nàng đã không thể
trách móc gì, huống chi ban đầu thị phi cũng chưa phải rõ ràng như vậy. Hơn nữa
chuyện nàng sinh khó không chỉ riêng vì nguyên nhân đó. Chuyện đã xảy ra rồi,
quan trọng lúc này không phải là truy cứu trách nhiệm mà là để cho Trần Sơ được
vui vẻ.
“Đúng rồi, con nghe nói nhà Đông Trữ đã xảy ra chuyện, là
chuyện gì vậy?”
“Chao ôi!” Thân đại nương thở dài, “Mẫu thân của con bé ngã
bệnh. Những năm này Đông Trữ khiến cho Hạ gia thu nhập một ngày tới trăm tiền
nhưng Hạ gia vẫn trách con bé ăn cây táo rào cây sung, không ngó ngàng gì đến mẫu
thân. Đông Trữ đành phải ở nhà chăm sóc cho mẫu thân. Xem ra thì bà ấy cũng
không qua được mùa xuân này. Nhạn Nhi, con có muốn đến thăm không?”
Đeo tấm mặt nạ mới lấy được lúc ở Đường Cổ Lạp Sơn, Hàn Nhạn
Thanh kéo khăn che mặt, ngồi lên xe ngựa, ra lệnh đi về hướng Hạ phủ. Nàng biết
đây là thành Trường An chứ không phải biên cương. Tuy không nhiều họ hàng thân
thích năm xưa nhận ra được Trần A Kiều nhưng cũng không phải là hoàn toàn không
có. Năm nàng mang thai, trong thân thể có hai linh hồn nên tự thấy hành vi cử
chỉ vẫn có chỗ khác biệt vì thế khi mang mặt nạ mới dám đi lại khắp thành Trường
An, gặp mặt Lưu Triệt cũng không quá sợ hãi. Lúc này nàng cũng không dám liều
lĩnh, chưa kể những người khác, ít nhất trong thành Trường An đã có hai người
có thể nhận ra nàng. Một người là Trưởng công chúa Quán Đào, người còn lại
chính là Lưu Triệt.
Sau khi gia nhập phường may Tạp Môn, Hạ Đông Trữ nghe theo ý
Hàn Nhạn Thanh mở một cửa hông tại viện Đan Tâm mà hai mẹ con nàng ta ở để khi
ra vào không phải giáp mặt với những người khác trong Hạ phủ. Thật ra theo ý
Hàn Nhạn Thanh thì tốt nhất là xây lên một bức tường triệt để ngăn cách viện
Đan Tâm và Hạ phủ nhưng mẫu thân của Hạ Đông Trữ không chịu, nói như vậy sẽ làm
xấu đi tình cảm giữa người một nhà.
Tình cảm, Hàn Nhạn Thanh cười khinh miệt, bọn họ đã không
coi các người là người một nhà rồi, các người còn bận tâm về cái tình cảm đó
làm gì chứ? Tới nơi, nàng bảo phu xe chờ ở bên cửa hông viện Đan Tâm còn mình
thì nâng váy đi vào.
Cửa hàng mở hé một nửa không có ai trông chừng. Hàn Nhạn
Thanh bước vào, trong lòng tràn ngập cảm giác kỳ quái, đi ngang vườn thì đột
nhiên nghe thấy sâu trong rừng đào có tiếng người tranh cãi, trong đó có một giọng
trong trẻo chính là Hạ Đông Trữ.
Nàng nghiêng mình đi tới, từ đằng xa đã thấy Hạ Đông Trữ mặc
y phục màu lam dịu dàng tươi tắn đứng dưới một cây hoa đào và đối diện với nàng
ta, Hàn Nhạn Thanh cau mày, lại là Liễu Ngôn Hạ.
“Đông Trữ, nàng phải tin tưởng ta, lúc đó thật sự ta bất đắc
dĩ mà thôi.”
“Ngươi còn chưa nói đã vào đây bằng cách nào?”, Hạ Đông Trữ
không hề bộc lộ chút tình cảm, hỏi trống không một câu.
“Năm xưa là cái tên ác ôn họ Hàn kia”, Liễu Ngôn Hạ nói bừa,
“Hắn bức ép ta, ta vạn bất đắc dĩ mới phải nói cho hắn biết tin tức về nàng.”
Ở đằng xa, Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, hay cho họ Liễu, đồ ăn
cháo đá bát, bán đứng người khác như ngươi mà còn dám gắp lửa bỏ tay người.
“Đông Trữ, tuổi nàng cũng lớn rồi”, Liễu Ngôn Hạ tiếp tục
huyên thuyên, dường như không nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Hạ Đông Trữ,
“Ta cũng không chê nàng bị tên họ Hàn giày xéo, cam tâm tình nguyện lấy nàng.
Nàng cũng đừng lăn lộn ở phường may Tạp Môn đó nữa, nhà nhạc phụ có sản nghiệp
lớn như thế mà lại để nàng và nhạc mẫu đói khát sao?”
Hàn Nhạn Tha